BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 10

Sau đó, Tạ Cảnh Hành biến mất một thời gian.

Gặp lại, là ở phòng tranh của tôi.

Lúc đó tôi đang ở bên cạnh anh trai hắn, Tạ Cảnh Sâm.

“Nhiều năm như vậy, em vẫn thích vẽ chân dung.”

“Chỉ là những bức này đều là hình dáng anh của mấy năm trước rồi, nhìn lại thấy anh bây giờ già dặn hơn.”

Tôi mím môi cười:

“Không biết Tạ đại thiếu gia có thể nể mặt làm người mẫu cho tôi không, tôi muốn cập nhật phiên bản mới nhất.”

Tạ Cảnh Sâm lắc đầu cười, đồng ý.

Anh ấy ngồi bên cửa sổ, cầm bút vẽ sửa lại bản nháp tác phẩm mới của tôi.

Cứ như thể ngày hôm qua tái hiện.

Ngày hôm đó anh ấy cứu tôi, tô điểm cho bức tranh của tôi, và cũng khiến tôi... yêu anh ấy.

Từ sáng đến tối, cuối cùng một bức tranh cũng hoàn thành.

Tạ Cảnh Sâm tiến lại xem, không ngừng khen ngợi:

“Không ngờ em là dân tay ngang mà lại có tài năng đến vậy.”

“Mấy năm qua, nét bút đã thành thục và tinh tế hơn nhiều, chỉ là chỗ này...”

Anh ấy chỉ vào tai, cau mày nói:

“Chỗ này của anh là một nốt ruồi, đáng lẽ phải là màu mờ.”

“Sao chỗ này của em lại...”

Trong lòng tôi run lên, rồi lại cười khổ.

Nốt ruồi bình thường, sao lại tô ánh nhũ lên thế này.

Đây rõ ràng... là một chiếc khuyên tai.

Vậy rốt cuộc, tôi đã vẽ ai?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã có tiếng vỗ tay lẹt đẹt.

Nhìn theo hướng âm thanh, là khuôn mặt âm trầm của Tạ Cảnh Hành.

“Tô Tiện, em giỏi thật đấy.”

“Thảo nào em nói em thích khuôn mặt của anh.”

“Thích lông mày, mắt, mũi, miệng, nhưng lại cố tình không nhắc đến tai.”

Hắn từng bước từng bước ép sát, khóe mắt đỏ hoe.

“Vậy bao năm qua, rốt cuộc em đã nhìn qua khuôn mặt anh và nghĩ đến ai?”

Tạ Cảnh Sâm nhận thấy điều bất thường, nhanh chóng đứng chắn trước mặt tôi.

“Cảnh Hành, bình tĩnh lại.”

Người bị coi như mãnh thú kia, lại rơi nước mắt.

“Tô Tiện, đùa giỡn với anh vui lắm sao?”

 

 

back top