ANH NUÔI TRONG TRUYỆN CẨU HUYẾT TRẦM LUÂN RỒI

Chương 8

【Trời ơi, cám dỗ ướt át! Làm sao mà nhịn được?】

【Thụ, nếu cậu mà không "ăn" con vịt béo bở này, thật sự sẽ bị giới tiểu thuyết boylove giả-anh-em-ruột khinh thường đấy~】

Tôi lại nuốt nước bọt một cái.

Bởi vì má bị... bỏng rồi.

Toàn thân ướt sũng, nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa trong lòng.

Lương tâm và ham muốn của tôi không ngừng đối đầu. Một cái bảo tôi lau khô người rồi ra ngoài ngay lập tức, một cái bảo tôi "chiến đấu" trong làn nước.

Cuối cùng.

Không còn nghi ngờ gì nữa - lương tâm đã thua.

Tôi trèo vào bồn tắm, ngồi xuống.

Khi đang mất tập trung, đột nhiên một loạt tin nhắn hiện lên, nhiều đến mức hoa cả mắt. Hỗn loạn cả lên, thậm chí còn xuất hiện cả mã code.

【Chết tiệt, nhầm rồi! Đây là một cuốn tiểu thuyết tình cảm anh em bình thường!】

【Nếu anh trai biết em trai "tự động luộc" mình, có lẽ sẽ tức giận đến mức đánh gãy chân nó mất?】

【Thảo nào cứ cảm thấy không đúng, anh trai cũng quá mức kìm nén, sao lại không bùng nổ... Hóa ra là nhầm lẫn hai cuốn truyện của tác giả.】

【Chạy!】

Đồng tử của tôi đột nhiên co lại, tỉnh táo hoàn toàn.

Cái gì?

Tiểu thuyết tình cảm anh em bình thường?? Anh ấy chỉ có tình cảm anh em với tôi thôi sao?!

Tin nhắn hại người!

Tôi thấy tin nhắn biến thành mã code rồi biến mất trước mắt, sự hoảng sợ trong lồng n.g.ự.c đã nhấn chìm tôi như thủy triều.

Tình cảm của tôi dành cho anh trai bị vò nát thành từng mảnh.

Lồm cồm bò dậy.

Trong lòng đã nghĩ xong rồi, sau khi ăn Tết xong sẽ xin đi du học, chỉ mong kiếp này anh trai đừng bao giờ phát hiện ra những chuyện bẩn thỉu mà tôi đã làm...

Ngay khi tôi bò xuống định chạy trốn.

Thì đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt lấy eo.

Tống Cẩn Ngôn, người đã say bất tỉnh nhân sự suốt mấy tháng qua, đột nhiên mở mắt, giọng nói đầy sự kìm nén và khàn đặc.

"Tự ăn, no chưa?"

"A-anh, anh - anh tỉnh rồi sao?!"

Đồng tử tôi co lại, hoảng hốt, chân trượt một cái, ngã ngồi xuống, eo mềm nhũn.

Anh ngước đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt kìm nén sự nóng bỏng và điên cuồng.

"Anh tỉnh táo từ đầu."

Môi tôi run rẩy.

"E-em, em xin lỗi anh, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi! Em chỉ là nhất thời hồ đồ, em đã hối lỗi rồi!"

Anh cười khẩy một tiếng.

"Nhất thời hồ đồ?"

"A Dật, lần trước em làm chuyện này với anh, anh cũng tỉnh táo."

Tôi nhìn anh, từ tuyệt vọng đến run rẩy.

"Anh biết... Vậy, vậy tại sao anh không nói?"

Giọng Tống Cẩn Ngôn khàn khàn, ngửa đầu để lộ chiếc cổ gợi cảm: "Em thích như vậy, nếu anh không thỏa mãn sở thích của em, em sẽ đi tìm Diệp Phong sao? Anh sẽ phát điên mất..."

Tôi bị những cú sốc liên tiếp khiến cho không thể hồi phục, ngây người nhìn anh.

"Cái gì?"

Ánh mắt anh càng trở nên u tối, bàn tay to lớn nắm chặt eo tôi, từ từ ấn xuống.

"Em thích Diệp Phong đến vậy, không nỡ làm vậy với cậu ta đúng không."

"Không, không... Anh, người em thích là anh! Cậu ấy chỉ là... cậu em khóa dưới thôi!"

Những lời tôi nói ra bị ngắt quãng, vỡ vụn rơi đầy đất.

"Chỉ là cậu em khóa dưới? Cậu ta chưa chắc đã nghĩ vậy đâu."

"Em đã từ chối lời tỏ tình của cậu ấy rồi, thật sự chỉ là cậu em khóa dưới thôi!"

Tống Cẩn Ngôn chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, giận dữ trừng phạt những hành động trước đây của tôi, hoàn toàn chiếm hữu.

Dùng gậy đánh tôi.

Đau cũng không có chỗ để khóc.

"Anh, kiếp trước anh là ác bá sao, nghe người ta cầu xin cũng không tha thứ?"

"A Dật, anh đã nhịn rồi."

 

back top