Một ngày nọ, anh trai ra ngoài.
Tôi không nhịn được lén lút vào phòng anh, ngửi chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của anh để tự an ủi mình.
Không nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Tin nhắn hiện lên điên cuồng.
【Quay lại lấy chìa khóa thì bắt gặp!】
【Thấy người mình thích đang ôm quần áo của mình trên giường mình... Ai mà nhịn được chứ? Mắt anh trai đỏ ngầu rồi kìa!】
【Em trai sắp bị "làm thịt" rồi! Hào hứng quá đi mất!】
Tôi không ngờ Tống Cẩn Ngôn lại quay lại, bụng dưới siết lại, nước bọt chảy ra, mắt mờ đi.
Tôi nằm trên giường, mong chờ những gì tin nhắn nói sẽ xảy ra.
Đợi trong lo lắng.
Nhưng không hề có tiếng mở cửa, ngược lại là tiếng bước chân rời đi.
Tin nhắn than vãn.
【Có chuyện gì vậy? Sao lại đi rồi?】
【Công đã cai nghiện chưa mà có thể nhịn được như vậy? Trước đây tôi còn mạnh miệng, giờ bị vả mặt rồi.】
Từ sau lần đó.
Tống Cẩn Ngôn thay đổi.
Anh không còn đến gần tôi, tránh tất cả mọi tiếp xúc của tôi.
Ngay cả khi tôi chỉ vượt qua người anh để lấy điều khiển TV, tôi cũng cảm nhận được sự căng thẳng và bài xích.
Tin nhắn đã đưa ra vô số ý tưởng cho tôi, nhưng đều thất bại hết lần này đến lần khác.
Tôi nắm lấy cổ tay anh như trước, cố gắng cười.
"Anh, chúng ta chơi oẳn tù tì đi, ai thua thì tối nay nấu cơm."
Anh lại cứng người, đột ngột rụt tay lại.
Giống như đang ghét bỏ.
Mũi tôi cay cay, mắt đỏ hoe ngay lập tức: "Anh, có phải anh ghét em không?"
Anh đứng phắt dậy, quay lưng rời đi.
"Không có! Tối nay anh có việc phải ra ngoài ăn, em đừng nghĩ linh tinh."
Tôi nắm chặt điện thoại, run rẩy toàn thân.
Anh ấy chắc chắn là vì nhìn thấy tôi làm những chuyện đó trong phòng anh, cảm thấy tôi ghê tởm, nên mới tránh tôi như tránh tà.
Liên tiếp mấy ngày.
Anh trai đều không về nhà.
Tôi gọi điện cho anh, anh đều nói bận việc ở công ty nên phải ở lại, rồi gửi tiền cho tôi để tôi ra ngoài ăn.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Tin nhắn cũng buồn bã theo.
【Sao công có thể dọn ra ngoài, để thụ một mình ở nhà chứ? Chuyện này quá vô lý!】
Cơn cảm lạnh đến rất dữ dội, tôi đột nhiên sốt cao.
Khi sốt đến mê man, tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán, mùi trầm hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy an tâm.
Không thể kìm nén được nữa, tôi bật khóc nức nở.
"Anh, đừng bỏ rơi em... Em biết lỗi rồi."
"Đừng ghê tởm em, em xin anh!"
Người đàn ông nghe thấy vậy thì khựng lại, cúi đầu tiếp tục đút thuốc cho tôi.
Trước khi đi, anh đắp lại chăn cho tôi.
【Rõ ràng anh cũng thích em trai mà, sự đau lòng dành cho một người không thể giấu được! Tại sao lại không thể tiến thêm một bước chứ?】
Tôi lại một lần nữa nghi ngờ tin nhắn.
Anh trai anh ấy thật sự thích tôi sao? Rõ ràng là đang tránh tôi như tránh tà...
Dần dần.
Tôi không còn đứng dưới cửa sổ chờ đợi, mong anh ấy có thể quay về nữa.
Cho đến một ngày.
Nửa đêm tôi tắt phim đi, lau nước mắt, chuẩn bị về phòng ngủ.
Cửa lại mở ra.
Tống Cẩn Ngôn loạng choạng bước vào, toàn thân nồng nặc mùi rượu, dựa vào cửa, suýt chút nữa thì ngã.
Tôi vội vàng đỡ anh.
"Anh, không phải anh không uống rượu sao?"
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt đầy kìm nén và quyến luyến, đột nhiên đưa tay sờ lên má tôi, thì thầm: "A Dật..."
"Là em."
"Anh, là em."
Tôi không thể kìm được mà nghẹn ngào.
Có lẽ, anh ấy vẫn còn tình cảm với tôi.
"Là anh không tốt, anh đã sai rồi... Là anh đã mất kiểm soát."
Tống Cẩn Ngôn rõ ràng đã không còn tỉnh táo, nói năng lộn xộn, đuôi mắt ửng đỏ, có chút hoang đường.
Tôi lau nước mắt.
Đỡ anh về phòng nghỉ ngơi, loạng choạng ngã lên giường, anh chìm vào giấc ngủ.
"Anh?"
Tôi lay lay anh khi giúp anh cởi áo vest, anh không tỉnh.
Lại lấy khăn ướt lau mặt cho anh.
【Công thích thụ, nhưng không dám đối mặt với đoạn tình cảm này... Thà tự chuốc say mình. Mong chờ cái tên "khúc gỗ" này chủ động thì phải chờ kiếp sau, chi bằng thụ tự mình ra tay!】
【Tiểu thuyết boylove giả-anh-em-ruột không có gì là cấm kỵ hi hi.】
【Trước tiên cứ "ăn" đã rồi nói sau! Vì công trong lòng khó chịu nên cứ "tác động vật lý" trước~】
Tôi có chút do dự.
"Tác động vật lý"...
Anh trai say như thế này, bị tôi lợi dụng, tỉnh lại có bị anh ghét bỏ và mắng chửi không nhỉ?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được sự bồn chồn.
【Mau tranh thủ "gạo nấu thành cơm", thử xem "đồ nghề" có tốt không~】
【Hi hi, "bánh bao chiên nước" là ngon nhất...】
Tôi lập tức quyết định, bây giờ sẽ "ăn" anh trai.