ANH NUÔI TRONG TRUYỆN CẨU HUYẾT TRẦM LUÂN RỒI

Chương 2

Lần đầu tiên tôi gặp Tống Cẩn Ngôn là mười năm trước, tại đám tang của bố anh.

Thiếu niên mặc một bộ đồ tang màu trắng, đỡ quan tài, khuôn mặt gần như không còn chút máu, giữa hai hàng lông mày anh tuấn đầy rẫy sự đau buồn.

Lúc đó tôi mới chín tuổi, còn chưa hiểu "chết" là gì.

Chỉ thấy anh khóc thật thương tâm.

Tôi lấy viên kẹo quý giá nhất của mình, nhét vào tay anh, giọng non nớt dỗ dành: "Này, cho anh ăn kẹo này! Ăn kẹo rồi thì đừng khóc nữa nhé."

Nhưng anh ăn kẹo rồi, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Mẹ anh và bố anh ly hôn khi anh mới ba tuổi, mẹ anh đã ra nước ngoài tái hôn. Bây giờ bố anh qua đời, anh đã không còn người thân.

Anh nói: "Tôi không còn nhà nữa."

Mẹ tôi là bạn của bố anh, đã giúp anh lo tang lễ.

Tôi cầu xin mẹ cho anh ở lại, mẹ tôi do dự vì anh đã mười lăm tuổi, nhưng thấy anh thực sự đáng thương nên đã đồng ý.

Sau đó, Tống Cẩn Ngôn trở thành một thành viên trong gia đình tôi, anh trai của tôi.

Vì mẹ tôi là y tá, công việc bận rộn, thường xuyên trực đêm.

Hầu hết thời gian, tôi đều ở bên Tống Cẩn Ngôn.

Anh chơi game với tôi, dạy tôi học, nấu ăn cho tôi, ôm tôi ngủ vào những đêm mưa bão...

Anh rất cầu tiến, sau khi tốt nghiệp ngành máy tính, anh ở lại thành phố B, cùng bạn cùng phòng mở một công ty internet nhỏ, dù rất vất vả nhưng cũng đã làm nên sự nghiệp.

Tôi thi đỗ vào một trường đại học ở thành phố B, ban đầu định ở ký túc xá, nhưng anh lại muốn tôi sống ở căn hộ của anh.

"Cứ ở với anh đi."

"Anh có thể chăm sóc em."

Anh đối xử với tôi rất tốt.

Đến mức, tôi đã từng coi anh như anh ruột.

Cho đến lần đầu tiên mộng tinh tỉnh dậy, trong đầu tôi toàn là hơi ấm của anh khi ôm tôi, mùi trầm hương thoang thoảng trên người anh...

Tôi không thể nào nhìn anh bằng ánh mắt của một người em trai nữa.

Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái.

Không thích phụ nữ, ngược lại lại thích đàn ông, lại còn thích người anh nuôi đã chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn...

Tống Cẩn Ngôn chỉ xem tôi như một đứa em trai.

Một đứa em trai tính cách hiền lành, ngay cả thời kỳ nổi loạn cũng không có.

Anh hoàn toàn không biết rằng tôi đã thích anh từ khi còn học cấp ba, vẫn luôn thèm khát anh. Giống như một con sâu bọ ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể lén lút tưởng tượng, sợ bị anh phát hiện.

Khi không có ai, tôi trốn trong phòng xem phim boylove nước ngoài, vừa khóc vừa tuyệt vọng.

Khi anh về nhà, tôi lại phải giả vờ là một đứa em trai vui vẻ, tươi sáng.

Nghiêm túc gọi anh: "Anh."

Tôi đã không biết bao nhiêu lần gào thét trong lòng, đừng gọi anh ấy là "anh" nữa!

Nhưng còn có thể làm gì? Lẽ nào phải nói với anh rằng em trai anh là người đồng tính và đã nhắm vào anh?

Vậy thì mọi thứ sẽ kết thúc!

Những năm qua, tôi luôn sống trong nỗi sợ hãi bị Tống Cẩn Ngôn phát hiện.

Cho đến khi tin nhắn nói rằng - thế giới của tôi là một cuốn tiểu thuyết boylove giả-anh-em-ruột.

Tôi gần như vui mừng đến phát khóc.

Tống Cẩn Ngôn anh ấy cũng thích đàn ông!

Anh ấy vẫn luôn thầm thích tôi, cũng giống như tôi, đang đấu tranh trong đau khổ!

 

back top