Diệp Hàm Thanh phớt lờ, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng áp vào sườn eo Vân Siếp. Anh cúi đầu cọ cọ sau gáy anh, không nặng không nhẹ: "Không được làm việc."
"Ưm..."
Tay Vân Siếp run lên, cây bút máy tuột khỏi ngón tay, để lại một vệt mực xiêu vẹo trên mặt bàn gỗ. Anh theo bản năng muốn quay người nhặt lên, nhưng lại bị Diệp Hàm Thanh ôm chặt vào lòng. Alpha như một chú cún lớn đang làm nũng, cái đầu lông xù cọ loạn xạ vào cổ Vân Siếp: "Kỳ phát tình còn chưa kết thúc mà..."
Hơi thở ấm áp phả lên làn da nhạy cảm, mang theo mùi hương trúc mát lạnh. Vân Siếp bị anh cọ đến mềm nhũn, bất lực quay người lại: "Được rồi được rồi, không làm việc nữa."
Vân Siếp nâng mặt Diệp Hàm Thanh lên, thấy đôi mắt màu nâu nhạt kia vẫn còn vương hơi nước, lòng anh tức khắc mềm nhũn.
"Khó chịu lắm hả?"
Diệp Hàm Thanh gật đầu, tủi thân vùi mặt vào lòng bàn tay anh: "Muốn anh ở bên em..."
"Chẳng phải anh đang ở bên em đây sao?"
Vân Siếp bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bời của anh: "Có đi vào thư phòng cũng phải đi theo nữa..."
"Chưa đủ."
Diệp Hàm Thanh đột nhiên cúi người về phía trước, hai tay chống lên mặt bàn gỗ gụ bên cạnh Vân Siếp, vây anh lại giữa hai cánh tay. Ánh nắng xuyên qua khe rèm, đổ những vệt sáng lốm đốm lên họ. Vân Siếp hơi ngửa đầu, cổ áo áo ngủ theo cử động trượt xuống vai. Ánh mắt Diệp Hàm Thanh dừng lại trên xương quai xanh lộ ra của người yêu, yết hầu vô thức chuyển động.
Anh cúi đầu, trán chạm vào trán Vân Siếp, giữa những hơi thở đan xen là mùi hương trúc mát lạnh.
"Bé con..."
Giọng Vân Siếp mang theo vài phần cưng chiều bất lực, ngón tay đã luồn vào tóc Diệp Hàm Thanh: "Email ngày mai còn phải..."
"Mặc kệ." Chóp mũi Diệp Hàm Thanh cọ qua bên gáy anh, hơi thở ấm nóng phả lên làn da nhạy cảm: "Giờ chỉ muốn nhìn anh thôi."
Tài liệu trên bàn làm việc bị đẩy sang một bên, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ. Vân Siếp ngửa đầu, cảm nhận bờ môi Alpha lướt qua cằm mình như có như không. Mùi tin tức tố trúc nồng đậm bao vây chặt lấy hai người, như thể dựng nên một thế giới chỉ thuộc về họ.
"Dính người quá..."
Vân Siếp khẽ nói, đầu ngón tay lại trượt xuống sau gáy Diệp Hàm Thanh, thầm lặng dung túng sự thân mật này. Diệp Hàm Thanh vùi mặt vào hõm vai anh, hít một hơi thật sâu. Mùi hoa hồng đỏ hòa với sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, làm anh thỏa mãn nheo mắt lại.
Vân Siếp cảm nhận được hơi thở của người trong lòng dần ổn định, khóe môi vô thức cong lên. Anh điều chỉnh lại tư thế, để Diệp Hàm Thanh dựa vào thoải mái hơn, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu lên hai người đang ôm nhau, cả thời gian cũng trở nên dịu dàng.
Đêm khuya ngày thứ năm, kỳ phát tình của Diệp Hàm Thanh lại ngắn ngủi tiến vào giai đoạn ổn định. Anh dựa vào cửa sổ kính trong phòng đàn, ánh trăng mạ lên hình bóng anh một đường viền bạc.
Vân Siếp bưng một ly sữa nóng đẩy cửa vào, thấy ánh mắt người yêu hiếm khi tỉnh táo, khóe môi vô thức nhếch lên.
"Đỡ hơn chưa?" Anh đưa ly đến, đầu ngón tay tiện thể phớt qua khóe mắt còn ửng đỏ của Diệp Hàm Thanh.
Diệp Hàm Thanh uống một ngụm từ tay anh, đột nhiên nắm lấy cổ tay anh: "Muốn nghe anh chơi đàn."
Vân Siếp nhướng mày: "Chắc chắn là nghe đàn?"
Ngón tay anh lướt qua xương quai xanh của đối phương, đầy ẩn ý.
"《 Gửi Vân Siếp 》." Diệp Hàm Thanh cố chấp lặp lại, đôi mắt màu nâu nhạt long lanh nước: "Chỉ đàn bài này thôi."
Vân Siếp khẽ cười, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đàn. Ngón tay thon dài dừng trên phím đàn đen trắng, khúc nhạc anh sáng tác vì anh ấy trôi chảy trong đêm tối. Diệp Hàm Thanh dựa vào thành dương cầm, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đường vai đang khẽ lay động theo nhịp điệu của người yêu, nhìn chằm chằm phần sau gáy ẩn hiện theo cử động.
Tiếng đàn dần dần đổi điệu.
Vân Siếp có thể cảm nhận tin tức tố của Alpha lại bắt đầu bồn chồn, hương trúc quấn quanh cổ tay anh, như một xiềng xích vô hình. Anh cố tình làm chậm nhịp, ở một số chỗ chuyển âm dùng lòng bàn tay ái muội vuốt ve phím đàn.
"Anh ơi..." Giọng Diệp Hàm Thanh đã khàn đặc.
Nốt nhạc cuối cùng còn chưa rơi xuống, Vân Siếp đã bị bế ngang lên thành dương cầm. Anh thuận thế ôm lấy cổ Alpha, hai chân tự nhiên quấn lên eo đối phương.
"Không phải muốn nghe đàn sao?" Anh cố hỏi, đầu ngón tay khẽ vuốt cổ áo Diệp Hàm Thanh.
Diệp Hàm Thanh trực tiếp cắn ngón tay nghịch ngợm của anh: "Anh cố ý."
Dưới ánh trăng, cây dương cầm trở thành nhân chứng thân mật nhất. Vân Siếp tựa lên nắp đàn, chiếc Steinway đắt giá khẽ đung đưa theo cử động. Những bản nhạc rơi xuống đất, anh đưa tay muốn níu lấy cái gì đó, nhưng lại bị ôm đến trước tấm gương trong phòng thay đồ.
"Nhìn em." Diệp Hàm Thanh nắm chặt eo anh, trong giọng nói mang theo sự bướng bỉnh đặc trưng của kỳ phát tình.
Tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh hai người đang ôm nhau. Vân Siếp nhìn thấy khóe mắt mình ửng đỏ trong gương, nhìn ánh mắt chuyên chú của Alpha phía sau, đột nhiên quay người ôm lấy mặt đối phương.
"Bé con..." Anh dán vào tai Diệp Hàm Thanh thì thầm: "Anh ở đây."
Hơi thở Diệp Hàm Thanh cứng lại, ôm anh chặt hơn nữa. Trong gương, Vân Siếp cười đầy bao dung, mặc kệ tất cả sự lưu luyến và khao khát của Alpha.
Đêm còn rất dài, và họ mới chỉ bắt đầu.
...
Ngoài cửa sổ, đèn neon nhấp nháy, trong phòng ngủ, ánh sáng đan xen.
Vân Siếp vịn vào cửa sổ bình ổn hơi thở, áo sơ mi đã sớm nhàu nát. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng tựa lên tấm kính, nhìn hình ảnh phản chiếu của mái tóc hơi rối của mình.
"Anh ơi..."
Một thân hình mang theo hương trúc áp sát từ phía sau, lòng bàn tay ấm áp của Diệp Hàm Thanh vững vàng đỡ lấy eo anh. Môi Alpha như có như không cọ vào sau gáy anh, tạo ra một trận rùng mình rất nhỏ.
"Bé con..."
Giọng Vân Siếp khàn đặc: "Nói là lần cuối cùng rồi mà."
Diệp Hàm Thanh khẽ cười, hơi thở ấm áp phả vào tai anh: "Lần này thật sự là lần cuối cùng."
Trong giọng nói là sự thỏa mãn không giấu được. Đây đã là "lần cuối cùng" thứ ba trong đêm nay.
Vân Siếp thở dài trong lòng. Nhưng khi Diệp Hàm Thanh làm nũng cọ vào vai mình, anh lại không nhịn được mà mềm lòng.
"Cửa sổ..."
Vân Siếp còn muốn nói gì đó.
Diệp Hàm Thanh trực tiếp kéo rèm lại: "Chúng ta đang ở ngoại ô mà."
Bây giờ Vân Siếp chỉ mong đêm nay nhanh chóng kết thúc. Anh bị hành hạ quá sức, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ướt át của Diệp Hàm Thanh, anh lại một lần nữa thỏa hiệp.
"Thật sự, thật sự là lần cuối cùng..."
Diệp Hàm Thanh áp vào tai anh cam đoan. Vân Siếp biết lời này không thể tin. Nhưng khi anh quay đầu đối diện với đôi mắt màu nâu nhạt đó, anh vẫn cam chịu nhắm mắt lại.
— Alpha của mình, ngoài việc cưng chiều ra thì còn có thể làm gì nữa đây.
Hoàng hôn ngày thứ bảy, thảm phòng khách chất đầy những lọ thuốc dinh dưỡng không được dọn dẹp. Vân Siếp đau lưng đau eo dọn dẹp bãi chiến trường, vừa nhặt lên hai chiếc áo, đã bị một vòng tay ôm từ phía sau.
Diệp Hàm Thanh vùi mặt vào cổ anh, tin tức tố đã khôi phục sự ổn định, nhưng vẫn mang theo chút lưu luyến.
"... Kết thúc rồi à?" Vân Siếp quay đầu nhìn anh.
Diệp Hàm Thanh gật đầu, đột nhiên bế bổng anh lên: "Thảm phòng ngủ vẫn chưa thử qua..."
"Diệp Hàm Thanh!"