ALPHA NHÀ TÔI QUÁ BIẾT LÀM NŨNG

Chương 62: Ngươi Là Ai

Hắn siết chặt cổ tay Vân Siếp, đẩy anh dựa vào tường gạch men trong phòng tắm. Dòng nước ấm áp chảy xuống theo hai cơ thể dán chặt vào nhau, đổ những hình ảnh mờ ảo lên tấm gương đầy hơi nước.

Trong làn hơi nước, những dấu tay trên gương không ngừng bị lớp mới che phủ, rồi lại bị dòng nước tách ra. Ngón tay Vân Siếp vô thức cào lên tấm gương, để lại từng vệt nước chỉ thoáng qua. Diệp Hàm Thanh cúi người áp sát sau gáy Vân Siếp, hơi thở ấm nóng phả lên vùng da nhạy cảm đó.

Mùi tin tức tố trúc không kiểm soát mà tràn ra, đan xen với hương hoa hồng đỏ. Vân Siếp vô thức căng chặt cơ thể, gáy tựa vào vai Diệp Hàm Thanh, yết hầu lên xuống.

"Nhìn rõ này," Diệp Hàm Thanh l.i.ế.m đi bọt nước trên xương quai xanh anh, giọng khàn đặc: "Anh là của ai."

Vân Siếp ngửa đầu dựa vào vai anh thở dốc, nghe vậy thì khẽ cười, đưa tay xoa gương mặt Diệp Hàm Thanh: "Là của bé con."

Anh nghiêng đầu hôn lên những đầu ngón tay đang nóng lên của Alpha: "Hiện tại là của em, sau này cũng chỉ là của em."

Ngón tay Diệp Hàm Thanh siết chặt, nắm lấy eo anh rồi cắn thêm một miếng: "Nói cho trọn câu."

"Ưm..." Vân Siếp bị bao vây bởi tin tức tố mãnh liệt của Alpha, nhưng vẫn ngoan ngoãn lặp lại: "Em là Omega của một mình Diệp Hàm Thanh, bây giờ là, sau này cũng... A..."

Lời nói dang dở bị một nụ hôn sâu chặn lại. Diệp Hàm Thanh thỏa mãn l.i.ế.m môi Vân Siếp, đến khi anh không thở nổi mới buông ra: "Nhớ kỹ, chỉ có một mình em có thể đối xử với anh như vậy..."

"Ừm." Vân Siếp đưa tay ôm lấy cổ anh, tin tức tố hoa hồng đỏ dịu dàng quấn lấy hương trúc: "Chỉ nghe mình em, chỉ cắn mình em."

Vòi sen vẫn tiếp tục chảy, nhưng không ai còn bận tâm đến nhiệt độ nước là nóng hay lạnh. Khi ánh nắng sớm hoàn toàn chiếu sáng căn phòng tắm, Vân Siếp đã mềm nhũn trong lòng Diệp Hàm Thanh, chỉ có thể dựa vào cánh tay của đối phương để không trượt xuống.

"Ôm anh..."

Anh nhắm mắt dụi vào vai Diệp Hàm Thanh, giọng nói mang theo sự lười biếng sau khi kết thúc. Diệp Hàm Thanh tắt vòi sen, dùng khăn tắm nhẹ nhàng quấn lấy anh, nhịn không được cười: "Dính người thế này sao, anh yêu?"

Vân Siếp khẽ hừ một tiếng, ngọn tóc ướt sũng cọ vào bên gáy Diệp Hàm Thanh. Anh lười biếng đưa tay ôm lấy cổ Alpha, giọng vẫn còn chút khàn: "... Chẳng phải do em làm hại sao."

Diệp Hàm Thanh cười nhẹ, ôm chặt anh hơn, bọt nước ấm áp chảy xuống theo làn da dán chặt của hai người. Anh cúi đầu hôn lên vành tai ửng đỏ của Vân Siếp: "Em sai rồi, vậy... ôm chặt thêm chút nữa nhé?"

Vân Siếp không trả lời, chỉ vùi mặt sâu hơn vào hõm vai anh, ngón tay vô thức cuốn lấy đuôi tóc hơi ướt của anh.

Hơi nóng trong phòng tắm dần tan đi, chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai quấn lấy nhau.

Vào buổi chiều ngày thứ ba của kỳ phát tình, ánh nắng mặt trời vừa lúc. Vân Siếp gấp laptop lại, nhìn Diệp Hàm Thanh đang chơi game trên sofa.

Trạng thái của Alpha đã ổn định hơn nhiều so với hai ngày trước, nhưng tin tức tố trúc vẫn thường xuyên tràn ra một chút sự bồn chồn.

"Bé con," Vân Siếp đi đến xoa tóc anh: "Có muốn đến phòng gym vận động một chút không?"

Diệp Hàm Thanh tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"

"Hai ngày nay của em..."

Vân Siếp nhẹ nhàng chạm vào cơ vai và cổ đang căng cứng của anh: "Quá căng thẳng."

Diệp Hàm Thanh buông tay cầm game, đưa tay kéo anh vào lòng. Kỳ phát tình của anh quả thật đã ổn định hơn, nhưng sự thôi thúc muốn độc chiếm bạn đời vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Chỉ là vận động thôi sao?" Anh cắn vành tai Vân Siếp hỏi.

Vân Siếp khẽ cười, ngón tay luồn vào tóc anh nhẹ nhàng mát xa: "Tùy tình hình."

Câu trả lời này rõ ràng làm vừa lòng Alpha. Diệp Hàm Thanh lập tức đứng dậy, tiện tay kéo Vân Siếp đi theo: "Vậy đi thôi."

Tại phòng gym...

Diệp Hàm Thanh đang nằm trên ghế tập đẩy tạ, Vân Siếp đứng phía sau đỡ tạ cho anh. Đường cong cánh tay của Alpha khi dồn lực căng ra đầy đẹp mắt, mồ hôi chảy xuống dọc xương quai xanh.

"Thêm một hiệp nữa nhé?" Vân Siếp cúi người, ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương anh.

Diệp Hàm Thanh lắc đầu, đột nhiên nắm lấy cổ tay Vân Siếp: "Anh ơi, tập cùng em."

Vân Siếp nhướng mày: "Hả?"

Diệp Hàm Thanh đã ngồi dậy, kéo anh đến khu vực máy tập. Anh chỉ vào chiếc máy kéo dây trên cao, đôi mắt sáng rực: "Em muốn xem anh tập cái này."

Vân Siếp bật cười, thuận theo ngồi lên máy. Anh mặc áo ba lỗ thể thao bó sát, đường cong vai và lưng ẩn hiện khi dồn lực. Diệp Hàm Thanh đứng phía sau anh, ngón tay như có như không vuốt ve những đường cơ bắp đó.

"Tập trung đi." Vân Siếp nói mà không quay đầu lại, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười đầy nuông chiều.

Diệp Hàm Thanh đột nhiên vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, cằm gác lên vai anh: "Mệt rồi..."

Vân Siếp dừng động tác, nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy nghỉ ngơi nhé?"

"Không cần." Diệp Hàm Thanh dụi dụi vào cổ anh, cánh tay lại siết chặt hơn: "Anh ơi, tập tiếp đi."

Vân Siếp bất lực, đành tiếp tục tập luyện trong vòng tay của Alpha. Thân nhiệt của Diệp Hàm Thanh xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền đến, mùi tin tức tố trúc như có như không quấn lấy anh.

"Bé con," Vân Siếp đột nhiên dừng lại, xoay người nắm cằm anh: "Em đến để quấy rầy đấy à?"

Diệp Hàm Thanh chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Em đang tập cùng mà."

Nói rồi đột nhiên dồn sức, đè anh xuống máy tập: "Nhưng giờ em muốn đổi cách tập..."

Vân Siếp bị anh vây giữa máy tập và cơ thể mình, tin tức tố hoa hồng đỏ vô thức tràn ra. Anh đưa tay ôm lấy cổ Alpha, ngón tay cuốn lấy đuôi tóc lấm mồ hôi của anh: "Kỳ phát tình ổn định rồi mà vẫn dính người vậy à?"

Diệp Hàm Thanh cúi đầu cắn xương quai xanh anh: "Không thích à?"

"Thích." Vân Siếp ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh: "Thế nào cũng thích."

Ánh nắng đổ bóng của hai người lên tường, đan xen vào nhau, không phân biệt được ai với ai.

Trong phòng gym chỉ còn lại tiếng máy tập khẽ khàng và tiếng hít thở đan xen, cùng với những lời thì thầm đầy ý cười thỉnh thoảng vang lên.

Buổi chiều ngày thứ tư, Vân Siếp tranh thủ lúc Diệp Hàm Thanh ngủ, rón rén rời giường. Anh đứng ở mép giường lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Alpha nhà mình.

Diệp Hàm Thanh nằm nghiêng trên giường, hơi thở đều đặn và sâu. Một cánh tay anh vẫn ôm chặt gối đầu của Vân Siếp, ngón tay nắm chặt mép vỏ gối. Tóc mái trên trán hơi rối, khẽ rung theo hơi thở.

Vân Siếp đứng ở mép giường nhìn một lát, đưa tay đắp lại chiếc chăn mỏng mà anh đã đá ra.

Diệp Hàm Thanh trong giấc mơ nhíu mày, chóp mũi cọ vào mùi tin tức tố còn sót lại trên gối, rồi lại ngủ say.

Vân Siếp tùy tay khoác một chiếc áo ngủ lụa, dây thắt lỏng lẻo treo ở bên hông. Anh đi chân trần trên tấm thảm mềm, đẩy cửa phòng làm việc một cách nhẹ nhàng.

Màn hình máy tính sáng lên, hàng loạt email dồn dập nhảy ra. Vân Siếp xoa xoa thái dương, ngón tay lướt nhẹ trên bàn di chuột. Trợ lý Trần đã cố gắng lọc qua, nhưng những tài liệu cần anh tự xử lý vẫn chất đống hơn chục trang.

Anh vừa mở email đầu tiên, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Anh ơi..."

Giọng Diệp Hàm Thanh còn ngái ngủ, dính dính từ phía sau áp lên: "Sao anh chạy mất..."

Vân Siếp còn chưa kịp quay người, đã bị anh ấn cả người xuống bàn làm việc.

Tài liệu rơi lả tả xuống sàn, anh miễn cưỡng chống khuỷu tay lên mặt bàn: "Ngoan nào bé con, anh chỉ trả lời một email thôi."

 

 

back top