ALPHA ÂM MƯU CƯỚI TA TỪ LÂU

chap 17

Chương 17

Buổi tối về đến nhà, Phó Quan Tân liền đưa cho cậu một bảng kê giấy tờ, trên đó liệt kê tài sản dưới danh nghĩa cậu theo từng loại, đồng thời còn có một chiếc thẻ ngân hàng được đưa vào tay cậu.

“Tìm người giúp em quản lý, em không cần bận tâm. Lợi nhuận và tiền hoa hồng đều ở bên trong này.”

Phó Quan Tân ghé sát lại gần hơn một chút, chỉ vào một vài chỗ bất động sản trên bảng kê: “Các căn nhà đều là khóa mật mã, đã được đánh dấu rõ ràng trên này.”

Doãn Thu gật đầu. Hơi thở như có như không phả xuống sau gáy, lúc này cậu mới giật mình nhận ra khoảng cách giữa mình và Phó Quan Tân quá mức thân cận.

Cậu đang ngồi trên ghế sofa đơn, Phó Quan Tân một bên đầu chống vào tay vịn sofa, một tay đỡ ở chỗ tựa lưng, cúi lưng nói chuyện với cậu.

Phó Quan Tân nhìn lọn tóc xoáy trước mặt người thiếu niên. Tóc cậu hơi xoăn, nhô lên một cọng tóc ngốc, Phó Quan Tân đưa tay ấn nó xuống. Anh cảm thấy thân thể thiếu niên cứng đờ, có vẻ vẫn chưa quen với sự tiếp xúc như vậy.

Doãn Thu chỉ là phản ứng ứng kích của cơ thể, run lên một cái rồi thả lỏng ngay. Nhưng còn chưa thả lỏng được bao lâu, khi bàn tay kia rút về, dường như vô tình chạm vào vành tai cậu. Hơi thở Doãn Thu nặng thêm một nhịp.

Phó Quan Tân cố ý lướt qua vành tai thiếu niên. Chiếc tai kia nhanh chóng ửng hồng lên. Anh kịp thời mở miệng: “Đến ăn cơm đi.”

Anh tỏ ra như không có chuyện gì, Doãn Thu còn tưởng thật sự là vô ý. Cậu thậm chí không muốn Phó Quan Tân phát hiện sự mẫn cảm của mình, cúi đầu lúc điều chỉnh lại tóc, ý đồ che đi cái tai không nghe lời kia.

Ánh mắt Phó Quan Tân nhuộm ý cười. Sợ thiếu niên thật sự sốt ruột nên anh không cười thành tiếng, nhưng vẫn đưa tay điều chỉnh độ lạnh của điều hòa lên cao hơn.

“Em đi tắm đi, không tắm không được lên giường.”

“Meo.” Hoa Lê ngồi xổm ở mép giường, ngửa đầu dùng đôi mắt màu vàng nhìn Doãn Thu.

Doãn Thu đành chịu, xuống giường tự mình xách nó đi tắm. Hoa Lê lớn hơn rất nhiều, là một tính cách hoạt bát hiếu động. Tắm một cái khiến Doãn Thu trên người bị hất nước ướt hết.

Làm khô lông nó xong thả ra, Doãn Thu tự mình đóng cửa lại bắt đầu tắm. Lúc cậu đi ra không thấy Hoa Lê, tưởng nó lại đi ra ngoài rồi. Kết quả khi vào phòng quần áo lấy đồ, cậu thấy một chiếc áo của mình bị kéo xuống, nằm trên sàn nhà.

Tiến lên nhấc nó lên, Hoa Lê đang dùng móng vuốt cào. Bị bắt quả tang liền vèo một cái chạy mất.

Doãn Thu giũ chiếc áo thun ngắn tay màu xám này, cầm nó đi ra ngoài. Ngày mai sẽ mặc cái này đi.

Hoa Lê đã nằm sẵn trên giường, chổng vó lên. Doãn Thu tắt đèn rồi cũng lên giường. Gây rối một lúc đã hơi muộn, cậu ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, không dám thức khuya nữa.


Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Doãn Thu đã bị liếm tỉnh. Cậu gạt Hoa Lê sang một bên, quay người tiếp tục ngủ. Vẫn chưa ngủ được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã vang lên.

Doãn Thu buồn ngủ bò dậy, nhắm mắt sờ soạng mặc quần áo. Chiếc áo ngắn tay vừa mặc vào, cậu cảm giác được một cảm giác vi diệu, hơi tỉnh táo một chút.

Cậu kéo áo lên ngửi, lại không bắt được cái cảm giác đó, cho rằng mình ngủ ngốc chưa phục hồi tinh thần.

Cậu xuống giường rửa mặt. Hoa Lê tự mình gạt khóa cửa đi ra ngoài, ở hành lang gặp Phó Quan Tân. Nó đâm đầu vào chân anh, Phó Quan Tân không hề nhúc nhích, nhưng nó thì lùi lại vài bước.

Phó Quan Tân nhìn cánh cửa phòng Doãn Thu đang mở, ngồi xổm xuống nhìn nhóc con này: “Tối qua mày lại ngủ cùng cậu ấy?”

Hoa Lê đứng vững rồi ngồi thẳng xuống, meo một tiếng coi như trả lời, dường như nói “Đúng vậy” một cách chính đáng.

Phó Quan Tân đưa một ngón tay ra, chống vào trán nó đẩy con mèo ra xa: “Tối nay tự ngủ một mình.”

Hoa Lê không phục lắm, tối đó liền muốn lại đột nhập phòng Doãn Thu, kết quả trên đường gặp quản gia Lâm thúc, bị xách về phòng mèo bỏ vào ổ ngủ.

Doãn Thu từ trên lầu đi xuống, Phó Quan Tân thấy cậu mặc chiếc áo kia, ánh mắt tối sầm vài phần.

Doãn Thu ngáp chào hỏi: “Sớm ạ Phó ca.”

“Chào buổi sáng.” Phó Quan Tân thu lại tờ báo, hỏi: “Tối nay tan làm có thời gian không?”

“Có ạ, có chuyện gì sao?”

“Con trai nhà họ Lục mừng sinh nhật 18 tuổi vào Tết Đoan Ngọ. Gửi thiệp mời đến, Phó gia và Lục gia có quan hệ hợp tác, anh và em theo lý nên cùng đi. Tối nay anh dẫn em đi may đo quần áo.”

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ (mùng 5 tháng 5 âm lịch). Phó Quan Tân đã nhận được thiệp mời trước kỳ dễ cảm.

“Thời gian tan làm của tôi là 6 giờ, Phó ca gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến thẳng đó luôn đi.”

“Chỗ đó không dễ tìm lắm, sáng nay em ngồi xe anh đi, tan làm anh đến đón em.”

Thế là sáng nay Doãn Thu không tự lái xe. Tòa nhà của Tập đoàn Tư Thịnh và báo xã thật sự rất gần nhau, như vậy cũng rất tiện.

Cậu đến báo xã liền nhận được tin tức, chiều nay họ sẽ sắp xếp các thực tập sinh này vào các bộ phận, còn chuyên môn tìm một tiền bối hướng dẫn họ.

“Không biết sẽ phân mình vào bộ phận nào, hy vọng là không phải chạy ra ngoài nhiều, nóng quá.” Ôn Linh Linh gục xuống bàn mệt mỏi rã rời. Cô là cú đêm, trước 12 giờ đêm tuyệt đối không ngủ, giờ buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở ra được.

Doãn Thu mở máy tính bắt đầu viết bản thảo ở một bên. Trước khi phân bộ phận cậu phải làm xong công việc đang có.

Từ 11 giờ rưỡi đến 2 giờ chiều là thời gian nghỉ trưa của họ. Doãn Thu vùi đầu trước máy tính, không chú ý thời gian trôi qua, nhận được tin nhắn của Trương Thế Giai mới nhớ ra hôm nay có buổi liên hoan.

Cậu tắt máy tính, dựa theo địa chỉ Trương Thế Giai gửi đến một trung tâm thương mại tìm được tiệm cơm. Trương Thế Giai phất tay về phía cậu, Doãn Thu thu di động đi qua.

“Duy Thanh, anh xem, Tiểu Thu giờ đã lớn cao như thế này rồi.” Trương Thế Giai giới thiệu Doãn Thu đã lớn cho Lưu Duy Thanh đang ngồi đối diện.

Lưu Duy Thanh đẩy gọng kính, cẩn thận đánh giá một phen: “Ừm, rất giống con bé Thu Nguyệt.”

Lưu Duy Thanh là tiền bối ở báo xã, lớn hơn Trương Thế Giai và Giang Thu Nguyệt một thế hệ. Khi hai người mới vào làm, chính là ông phụ trách dẫn dắt.

“Thật là đã lâu không gặp Tiểu Thu, nghe Thế Giai nói cháu thi đậu Đại học Nam, quả nhiên không hổ là con của Thu Nguyệt.” Lưu Duy Thanh cười sảng khoái.

“Đã lâu không gặp, Lưu thúc thúc.” Doãn Thu chào hỏi.

Món ăn đã được gọi xong, họ vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tiểu Thu, hôm nay các cháu có phải là sẽ phân bộ phận không?”

“Vâng, nói là buổi chiều.”

“Chuyên ngành của cháu phù hợp, hay là đến bộ phận Thu thập và Biên tập tin tức đi, làm dưới quyền chú.” Lưu Duy Thanh thăm dò ý kiến cậu.

Doãn Thu rất hài lòng với đề nghị này. Bộ phận cậu vốn muốn đi chính là Thu thập và Biên tập tin tức.

Buổi chiều, kết quả ra. Cậu quả nhiên được phân đến bộ phận Thu thập và Biên tập tin tức. Ôn Linh Linh cũng như ý muốn đi đến bộ phận Tài vụ không cần công tác ngoài trời. Họ thu dọn đồ đạc đến bộ phận mới.

Doãn Thu bố trí xong bàn làm việc của mình, các đồng nghiệp xung quanh đều thân thiện chào hỏi cậu. Cậu vừa ngồi xuống không lâu, Lưu Duy Thanh liền đến tìm cậu cùng đi một buổi phỏng vấn hiện trường, cũng là để dẫn cậu làm quen với nội dung công việc sau này.

Lưu Duy Thanh lái xe dẫn cậu đi. Chờ đến hiện trường, Doãn Thu mới phát hiện đây là buổi họp báo của Tập đoàn Mạnh Đức.

back top