Chương 16
Khi Doãn Thu đến nơi, tiền bối vừa mới bày xong thiết bị, đang dạy họ cách thao tác. Doãn Thu cũng ghé lại gần lắng nghe.
Hôm nay họ chủ yếu là trợ thủ, đi theo làm quen một chút quy trình.
Lúc này đã gần trưa, khu vực này vạn dặm không mây, ánh nắng không hề che chắn đổ xuống, họ bắt đầu liên tục lau mồ hôi.
“Nóng quá đi, khi nào mới kết thúc đây?” Cái tên thực tập sinh đến muộn nhất oán giận một bên. Những người khác đều đang giúp đỡ dưới ánh mặt trời, chỉ có hắn tránh dưới bóng cây, hai tay chống eo không làm gì.
Một thực tập sinh nhìn không nổi, nói: “Cậu lại đây giúp một tay đi, một đại nam nhân lại không biết xấu hổ trốn tránh.”
Người đàn ông không chấp nhận được có người nói mình như vậy, tức giận đùng đùng tìm cô gái đó lý luận: “Cô là ai hả mày? Không biết nói thì câm miệng.”
“Vốn dĩ là vậy! Người nên câm miệng là cậu mới đúng, không làm việc thì thôi, lời nói còn nhiều như thế.” Cô Omega dáng người nhỏ nhắn này từ lúc hắn đến trễ đã thấy không vừa mắt, biết hắn là đi cửa sau vào càng khó chịu hơn.
Lời cô gái này lập tức gây ra sự đồng tình từ mọi người, không ít người đều nhỏ giọng phụ họa. Tên đàn ông này bị kích động, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy thật mất mặt. Hắn không cần cả chỗ mát mẻ nữa, chỉ tay vào cô Omega liền muốn đến gây phiền phức.
Tiền bối vội vàng chạy đến hòa giải, trấn an cả hai bên. Tên đàn ông thấy có người cho mình đường lui, thuận thế đi xuống, cuối cùng còn hung tợn nhìn chằm chằm cô gái nói: “Mày chờ đó cho tao.”
Cô Omega cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn lại.
Họ bận rộn hơn một giờ, mới chụp đủ tư liệu, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về. Cách đó không xa, một nhân viên tạp vụ mặc đồng phục đột nhiên chạy về phía họ. Chờ hắn thở hồng hộc chạy đến trước mặt, liền mở miệng hỏi: “Vừa rồi ai đi về phía kia?”
Hắn duỗi tay chỉ một hướng, bên kia là nơi sơn trang dùng để chiêu đãi khách nhân, chủ yếu là khu giải trí và nghỉ ngơi.
“Không có ai, chúng tôi vừa rồi không ai đi qua đó.” Mọi người đều đồng thanh lắc đầu.
“Các người nghĩ lại xem, một vị khách nhân bị mất đồ, tìm không thấy thì các người không thể đi.” Thấy không ai thừa nhận, nhân viên tạp vụ cũng sốt ruột. Hắn hôm nay trực ban, kết quả lại có khách nhân mất đồ, hắn phải gánh trách nhiệm.
“Không phải, có ý gì vậy, đâu phải chúng tôi lấy, dựa vào đâu không cho chúng tôi đi?” Lập tức có người bày tỏ bất mãn, coi họ như phạm nhân.
“Chính các người đến lúc xảy ra vấn đề, nghi ngờ các người cũng là bình thường thôi.” Nhân viên tạp vụ cổ cứng lại, trực tiếp kết luận.
“Bị bệnh sao, mất đồ thì đi tra camera giám sát đi. Cậu có thời gian ở đây hỏi chúng tôi, còn không bằng đi sớm một chút.” Cô Omega kia lại lần nữa lên tiếng, nói ra tiếng lòng của mọi người.
Hắn cũng muốn tra camera, nhưng chuyện này cần giám đốc phê chuẩn. Hắn không muốn bị truy cứu trách nhiệm, vị khách nhân kia hắn cũng không thể chọc, cho nên mới đến chặn mọi người lại, trong lòng lại khẳng định là họ.
“Chính là cô ta! Lúc đó tôi thấy cô ta đi về phía kia.” Cái tên thực tập sinh đáng ghét kia đột nhiên mở miệng, đi lên chỉ vào cô Omega vừa rồi gây tranh cãi với hắn.
Cô Omega bị chỉ đích danh, lập tức nổi giận. Nàng cũng là người nóng tính: “Cậu chỉ ai đó? Tin hay không tôi chặt ngón tay cậu! Ăn nói hồ đồ, miệng cậu mọc bong bóng à!”
“Cô ta chột dạ, chính là cô ta lấy!” Tên thực tập sinh nam kia lại lần nữa gây khó dễ, khăng khăng hắn thấy cô thực tập sinh Omega đi qua bên kia.
Nhân viên tạp vụ dường như cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá, bàn tay giơ ra trước mặt cô gái: “Lấy ra đây.”
Cô Omega này quả thực chịu đủ rồi: “Đầu óc cậu mọc bong bóng sao, lại tin hắn như vậy? Có phải tuyến thể mọc trong óc, cản trở đại não cậu phát triển không? Bà vừa đi WC, căn bản không đi về phía kia.”
“Ngươi...! Ta cảnh cáo cô, khách nhân nơi này cô không chọc nổi đâu, náo đến sở cảnh sát thì người mất mặt là cô.” Hắn còn muốn uy hiếp, tốt nhất có thể tìm được đồ vật trước khi giám đốc biết chuyện này.
“Cô ấy không qua bên kia, đúng là đi WC, tôi vừa nhìn thấy.”
Cô Omega cảm kích liếc nhìn người vừa lên tiếng giúp mình, kinh ngạc phát hiện đối phương thật đẹp trai. Lập tức biến thành mắt lấp lánh, khi quay đầu lại thì ưỡn thẳng lưng đối với nhân viên tạp vụ nói: “Nghe thấy chưa, cậu lanh lẹ đi tra camera thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Doãn Thu bị phơi nắng cả buổi sáng. Da cậu rất nhạy cảm, lúc này đã bắt đầu ửng đỏ. Không ít người vì cậu đột nhiên lên tiếng mà nhìn qua, mới phát hiện nhóm thực tập sinh này lại có một người đẹp trai như vậy.
“Hai người bọn họ khẳng định là một phe, khám người chẳng phải sẽ biết sao.” Tên thực tập sinh nam này quyết tâm không muốn để cô Omega đối nghịch với hắn được yên, dù vu hãm không thành công cũng muốn khiến cô gặp rắc rối.
Vốn dĩ nhân viên tạp vụ thấy có người ra nói chuyện đã bắt đầu dao động, hiện tại nghe thấy hắn nói thật sự động ý niệm muốn khám người.
“Dựa vào đâu? Cậu nghĩ cậu là ai?” Cô Omega lùi lại một bước bảo vệ mình: “Cậu báo cảnh sát đi, tôi sẽ ở đây chờ cảnh sát đến.”
Doãn Thu cũng nhíu mày nhìn về phía tên thực tập sinh nam kia. Cậu bị mặt trời chiếu đến bực bội, thật sự không muốn giằng co thêm nữa, liền nói thẳng: “Cậu vì sao không dám tra camera giám sát, cần tôi đi giúp cậu gọi giám đốc sao?”
Nói rồi cậu thật sự muốn xoay người đi tìm.
“Anh khoan đã! Anh nghĩ anh là ai? Nói tìm giám đốc là tìm, nói tra camera là tra?” Nhân viên tạp vụ thật sự sợ cậu đi tìm, đuổi theo liền muốn túm lấy cậu.
Doãn Thu cảm thấy ánh nắng chói mắt thật sự. Cậu nheo mắt tránh né cú kéo của người kia. Kết quả, lưng cậu đâm vào một vòng ôm ấp, cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.
“Ở đây náo loạn cái gì?” Phó Quan Tân hai tay đỡ lấy Doãn Thu, giữ cậu ổn định, quay đầu ý bảo Văn Kỳ: “Đi tra.”
“Vâng.” Văn Kỳ đi tìm giám đốc để điều tra camera giám sát.
“Phó, Phó tổng.” Nhân viên tạp vụ không ngờ vị lãnh đạo trực tiếp tám trăm năm không đến một lần lại đến, còn cố tình đụng phải chuyện này. Lần này không tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm rồi.
Các thực tập sinh nhìn sắc mặt hắn liền biết có người có thể giải quyết chuyện đến rồi, cũng đều nhẹ nhàng thở ra.
Phó Quan Tân không quản những người khác, kéo Doãn Thu rời đi.
Giám đốc biết Phó tổng đến, vội vàng chạy lại gặp người, nhưng Văn Kỳ ngăn lại, bảo ông ta đi trước tra camera giám sát làm rõ chuyện này rồi nói.
“Văn Trợ lý, ngài chỉ điểm một chút, chuyện này Phó tổng có ý gì ạ?”
“A, ý gì?” Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Nhân viên tạp vụ trực ban hôm nay, mau chóng tìm cho hắn một nơi mới để đi đi.”
Doãn Thu về đến nhà thổi điều hòa mới cảm thấy dễ chịu hơn. Phó Quan Tân rót cho cậu ly nước ấm. Doãn Thu lộc cộc lộc cộc uống cạn hai ngụm, vừa buông ly liền cảm thấy gò má bị chạm vào một chút.
Phó Quan Tân giữa trời nóng như vậy, ngón tay lại hơi lạnh, cọ lên gò má nóng lên của Doãn Thu, độ chênh lệch nhiệt độ cao, cậu rụt lại một chút.
Phó Quan Tân lấy ra một chiếc khăn tay xoa xoa thái dương cậu. Doãn Thu hơi xấu hổ khi để người khác lau mồ hôi cho mình, liền tự mình nhận lấy.
Phó ca có phải mỗi ngày đều xịt nước hoa bạc hà không, trên khăn tay cũng có mùi này.
Doãn Thu thầm nghĩ trong lòng.
“Buổi chiều còn phải đi nữa không?”
“Vâng, phải về báo xã làm việc.” Trong nhóm chat đã có thông báo, chuyện lần này đã giải quyết, tiền bối bảo họ nghỉ ngơi một chút, buổi chiều đi muộn hơn cũng không sao.
“Ăn cơm trước đã.” Phó Quan Tân gật đầu, bảo người mang cơm vào, đều là đồ mang từ nhà đến.
Một tuần không gặp, ánh mắt Phó Quan Tân làm càn nhìn chằm chằm Doãn Thu đang ăn cơm. Chiếc khăn tay vừa được sử dụng kia đã được anh lấy lại và nắm chặt trong tay.
Doãn Thu đang ăn, đột nhiên nhớ ra nhân viên tạp vụ vừa rồi gọi anh là “Phó tổng”, liền ngẩng đầu hỏi: “Phó ca, khu sơn trang này là của anh sao?”
“Là của em.” Phó Quan Tân dùng giọng điệu trần thuật nói.
“Của tôi?” Doãn Thu lập tức ngồi thẳng người, kinh ngạc hỏi lại.
Phó Quan Tân suy tư: “Phải tìm cơ hội dẫn em lộ mặt một chút, nếu không luôn có những người này không phân biệt rõ.”
Doãn Thu lập tức không ăn cơm nữa, buông đũa ghé sát lại gần hơn, lại lần nữa hỏi: “Thật là của tôi? Sao lại là của tôi?”
Phó Quan Tân cười nhìn Doãn Thu đang ghé sát vào mình: “Tiểu Thu tự mình ký hiệp nghị, sao lại không nhớ rõ?” Trong bản hiệp nghị kia có liệt kê tài sản, liền có khu sơn trang này.
“À à, cái đó, lúc đó tôi không nhìn kỹ.” Doãn Thu sau đó cũng không xem kỹ lại lần nào, cậu cảm thấy Phó Quan Tân cũng không cần thiết phải lừa cậu trong hiệp nghị.
“Ăn trước đi, để đó tôi bảo Văn Kỳ liệt kê danh sách cho em.” Phó Quan Tân đưa đũa lại cho cậu.
“Vâng vâng, cảm ơn Phó ca.”
Buổi chiều Doãn Thu từ chối đề nghị đưa đi của Phó Quan Tân, tự mình lái xe đến tòa nhà của Tân Minh Báo Xã. Tòa nhà này, báo xã chiếm trọn một tầng. Cậu đến rồi đi hội hợp ngay. Người phụ trách dẫn họ đi làm quen một lượt với môi trường công ty, đưa họ đi chào hỏi các tiền bối.
“Sao không thấy cái tên đến trễ buổi sáng kia?” Trong đám đông đã không còn bóng dáng tên thực tập sinh đó.
“Tin tức nội bộ, hắn đã bị sa thải rồi, cả người đề cử hắn vào cũng đi luôn.”
“Ôi trời, nhanh vậy sao.”
“Hắn đáng đời. May mà đi sớm, không thì ở cùng người như hắn, con đường thực tập sinh chắc chắn không dễ dàng.”
Doãn Thu cao nhất, theo thường lệ đi theo cuối đội ngũ. Cô Omega sáng nay cậu giúp đỡ âm thầm lùi lại vài bước, đưa tay về phía cậu: “Chào cậu, tôi tên là Ôn Linh Linh, cảm ơn cậu đã giúp tôi sáng nay.”
Doãn Thu đưa tay nắm lại: “Chào cậu, tôi là Doãn Thu.”
“Tôi biết,” Ôn Linh Linh nâng cằm lên: “Tôi còn biết cậu là sinh viên hệ Tin tức của Đại học Nam đâu. Sáng nay thấy cậu liền nhận ra.”
Doãn Thu có chút nghi hoặc, cậu không nhớ mình từng gặp Ôn Linh Linh. Ôn Linh Linh thấy cậu khó hiểu, chủ động giải thích: “Cái video phỏng vấn mà nhóm cậu làm được truyền ra ngoài trường luôn rồi, cậu đẹp trai như vậy, tôi khẳng định ấn tượng sâu sắc rồi.”
Ôn Linh Linh đến gần, cảm nhận được mùi tin tức tố như có như không trên người Doãn Thu. Nàng là Omega, tương đối mẫn cảm về phương diện này. Nàng biết Doãn Thu là một Beta, mùi tin tức tố này khẳng định không phải của cậu.
Tin tức tố là một thứ rất riêng tư. Để lại tin tức tố trên người người khác cũng là một loại đánh dấu, đại biểu người đó đã có nửa kia.
Nàng có chút thất vọng. Vốn còn muốn nhân cơ hội này xem có thể tiến thêm một bước với mỹ nam Beta chất lượng tốt này không, không ngờ người ta đã có người yêu. Nhưng không làm bạn trai bạn gái được, làm bạn với Beta chất lượng tốt như Doãn Thu cũng tốt.
Ôn Linh Linh nhiệt tình lấy điện thoại ra, cùng Doãn Thu thêm bạn bè.
Công việc của thực tập sinh rất tạp, cơ bản là gì cũng phải làm. Doãn Thu cắt một video, dựa vào sự truyền đạt của các tiền bối viết bản thảo và đề cương phỏng vấn. Buổi chiều, thời gian làm việc kết thúc.
Cậu chờ thang máy ở cửa thang lầu. Vừa bước vào ấn nút đóng cửa, đã bị một đôi tay gạt ra. Trương Thế Giai từ bên ngoài bước vào, kinh hỉ nhìn Doãn Thu: “Thật là cháu à.”
Doãn Thu chào hỏi: “Trương thúc.”
Trương Thế Giai cười sảng khoái: “Ở đây tuyển thực tập sinh thấy tên cháu, chú liền vội vàng đến xác nhận. Tốt lắm, Tiểu Thu. Chờ chú Lưu và mọi người ngày mai về, tan làm chúng ta tìm một chỗ cùng nhau tụ họp. Lần trước chú nói với ông ấy cháu đã lớn như vậy rồi, ông ấy cũng rất nhớ cháu.”
“Vâng Trương thúc, vậy hẹn ngày mai.” Doãn Thu đồng ý.