YÊU NHẦM KẺ MANG BÓNG TỐI

Chap 8

8 ☪ Duy Lợi Lạc Khai Giảng ◎ Vườn Trường F3 ◎

Chờ đến khi yến hội kết thúc, Nhạc Sanh Diệc mệt mỏi tinh thần ngồi trên xe về nhà.

Nhạc Phụ hỏi cậu thế nào, cậu cũng chỉ có thể qua loa cười cười: "Cũng tạm ạ."

Cũng may Nhạc Phụ không nói gì nữa, cậu rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một lát.

Sắp khai giảng rồi, vòng tròn này lớn như vậy, nhóm người kia sau khi khai giảng đại khái còn phải gặp lại. Nhạc Sanh Diệc tự an ủi: "Không sao, người không phạm ta, ta không phạm người."

Cậu vì thế cũng đặc biệt quý trọng thời gian ở chung với Cố Hề. Đêm trước khai giảng, Nhạc Sanh Diệc đành phải nói: "Tiểu Hề, chờ tớ nghỉ và có thời gian rảnh sẽ lại đến tìm cậu chơi."

Trong ánh mắt bị tóc che khuất của Cố Hề lóe lên ánh sáng, khóe miệng hắn khẽ cong lên: "Tôi sẽ chờ cậu."

Không đúng, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.

"Tớ bây giờ sẽ cố gắng thu thập hết những món ăn ngon ở thành phố C, nghỉ lễ chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi."

"Được."

Cho đến khi Nhạc Sanh Diệc rời đi, Cố Hề mới nhìn bóng dáng cậu lẩm bẩm: "Ngày mai gặp."

Nhạc Sanh Diệc quen đường cũ rời khỏi nhà Cố Hề. Vân tay của cậu đã sớm được ghi vào khóa cửa nhà Cố, ra vào tự do.

Tối nay trên bàn cơm, Nhạc Phụ Nhạc Mẫu cũng đặc biệt dặn dò cậu những công việc liên quan đến việc đi học ở Duy Lợi Lạc vào ngày mai.

"Thông tin lớp đã chia cho con, vào đó học hành tử tế, không được học mấy cái oai phong tà khí về."

Nhạc Sanh Diệc thuận miệng nói: "Con biết rồi."

"Mỗi nơi đều có rất nhiều điều không thể nói thẳng, quanh co lòng vòng. Con được bà nội nuôi dưỡng vô pháp vô thiên (không coi ai ra gì), nhưng ở Duy Lợi Lạc không được ngu ngốc đâm đầu đi tới, phải thận trọng trong lời nói và việc làm. Nhất cử nhất động của con đều liên quan đến cả gia đình và công ty chúng ta."

Lời phản bác không nói ra khỏi miệng, Nhạc Sanh Diệc có cảm giác không mở miệng nổi, vì thế chỉ có thể nhịn xuống gật đầu. Kỳ thật cậu cái gì cũng không muốn quản, chỉ muốn đi đến tương lai mà cậu mong muốn.

Trở lại phòng, Nhạc Sanh Diệc cảm thấy đầu nặng chân nhẹ. Vẫn là tản mạn một chút thì tốt hơn, không có nhiều phiền não như vậy.

.........

Trường học Duy Lợi Lạc chính thức khai giảng. Sáng 8 giờ, Nhạc Sanh Diệc ngồi trên xe tài xế của gia đình, đi đến trường học.

Mọi phiền não trong mắt đều tan biến, thay vào đó là cảm giác mới lạ.

Duy Lợi Lạc 9 giờ mới vào học mỗi ngày, sao không xem là một loại hạnh phúc.

Cho đến khi nhìn thấy ngôi trường quý tộc danh tiếng lẫy lừng này, cho dù trong lòng đã có lường trước nhưng cậu vẫn bị quy mô của nó làm cho kinh ngạc. Lớn như vậy, chẳng lẽ sau này cậu phải đi bộ rất nhiều sao?

Nhạc Sanh Diệc không kiên nhẫn, ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ học sinh, chân dài bước xuống xe.

Tỷ lệ vóc dáng nghịch thiên cùng khuôn mặt tuấn mỹ linh động khiến cậu vừa xuống xe đã thu hút một lượng lớn sự chú ý của mọi người.

"Người kia là ai vậy? Sao trước đây chưa từng thấy!"

"Không quen."

"Cái khuôn mặt này của hắn lớn lên cũng quá đỉnh rồi, trực tiếp cạnh tranh vị trí F4 của trường chúng ta đi."

"Tao vẫn thích Văn Chi học trưởng hơn, đại mỹ nhân ôn nhu tình cảm."

"Vị này nhìn qua tính tình cũng khá tốt, khẳng định phải tốt hơn hai vị kia."

"Thôi đi, lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, tính tình tốt thì có ích lợi gì, làm theo cũng không thể so được với Phó Duẫn và vị nhà họ Cố kia. Các người dám nói trước mặt họ là họ tính tình không tốt sao? Còn F4."

"Liên quan gì đến mày, hắn vốn dĩ đã đẹp, bọn tao thảo luận một chút thì sao nào."

Trường học Duy Lợi Lạc có F3 mà mọi người đều biết, là Nhất Văn, Nhị Phó, Tam Cố (Văn Chi, Phó Duẫn, Cố Hề). Ngoài gia thế, khuôn mặt và nhân khí (độ nổi tiếng) cũng là điểm để tổng tuyển cử.

Cố Hề quanh năm tóc che khuất mặt mày, nhưng chỉ nhìn hơn nửa khuôn mặt lộ ra cũng có thể thấy hắn lớn lên không tệ, chỉ là cả người âm u, không thích phản ứng người khác cũng không thích người khác phản ứng mình.

Hắn đối xử bình đẳng, chỉ cần có người trêu chọc hắn, mặc kệ là ai đều sẽ bị hắn thu thập. Thêm vào gia thế cường thịnh, không ai dám ở trước mặt hắn la lối đối đầu, khiến người khác kính sợ.

Huống hồ, chỉ cần hắn tham gia thi cử thì thành tích nhất định là đứng đầu Duy Lợi Lạc, khiến người ta không thể không cảm thán thiên tài chính là thiên tài. Bởi vậy, choang choang choang (từ tượng thanh biểu thị sự kiên quyết, mạnh mẽ) lọt vào top ba.

Chỉ là bản thân hắn cũng không cảm kích, cũng không ai dám nói gì trước mặt Cố Hề.

Nhạc Sanh Diệc bước chân dài đang vội vã tìm phòng học, cũng không cảm kích cuộc cãi vã do cậu gây ra này.

Cùng lúc đó, trong phòng học lớp 【A1】 Duy Lợi Lạc, tiếng nói chuyện nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt họ đều như có như không liếc về phía người đang gục xuống bàn ở hàng cuối cùng sát tường, không nói một lời.

Những người có thể ở trong lớp này, trừ một vài học sinh xuất sắc nhận học bổng của trường, những người khác đều phi phú tức quý, tùy tiện bước ra ngoài cũng có thể chiếm một vị trí ở thành phố C.

Dù vậy, họ cũng không dám làm càn trước mặt Cố Hề.

Một vài người tụ tập lại với nhau không nhịn được thì thầm: "Tao tưởng hôm nay hắn sẽ không đến."

"Tao cũng vậy."

"Cảm giác hôm nay tâm trạng hắn không tệ."

Có người nghe xong đùa giỡn nói: "Mày làm sao thấy được, chẳng lẽ mày còn học qua tâm lý học bóng dáng, nhìn bóng dáng hắn là có thể nhận ra à."

"Cút đi, lúc nào còn trêu tao nữa. Là tao vừa rồi thấy hắn lúc tới có cười."

"Mày đừng nhìn nhầm, xác định không phải cười âm ngoan sao? Lần trước thấy hắn cười vẫn là lúc hắn mắng Phó Duẫn là phế vật."

"Nói nhỏ thôi, chúng ta vẫn là không nên rước lấy phiền toái, nếu không đến lúc đó không được lòng Cố Hề, lại bị Phó Duẫn nhằm vào."

Mấy người gật đầu đồng ý.

Cố Hề và Phó Duẫn đã xích mích từ rất sớm. Khác với Phó Duẫn bên cạnh có một đống chó săn (người theo đuôi), Cố Hề vẫn luôn độc lai độc vãng (một mình đến một mình đi). Có người liền động tâm tư muốn lấy lòng hắn, kết quả Cố Hề căn bản không phản ứng người đó, lại vì mâu thuẫn giữa hai nhà Cố - Phó, người đó lại bị Phó Duẫn nhằm vào, điển hình cho việc hai đầu không lấy lòng.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, họ vừa thảo luận xong mâu thuẫn giữa Cố - Phó, Phó Duẫn liền bản một khuôn mặt (mặt lạnh) bước từ ngoài cửa vào.

Bên cạnh hắn đi theo vài người, nhưng vừa vào cửa liền chú ý tới Cố Hề đang an tĩnh chờ đợi trên chỗ ngồi, vẻ lạnh lùng trào phúng lập tức hiện lên: "Hừ, ở nơi u ám đủ rồi, cũng biết chạy ra ngoài nhìn xem."

Tất cả mọi người có mặt đều biết hắn đang nói ai, nhưng không một ai dám tiếp lời.

Họ làm gì có bối cảnh nhà họ Phó.

Mọi người trong phòng học đều căng thẳng nhìn Cố Hề, chỉ là Cố Hề liền đầu cũng không ngẩng, càng đừng nói đến chuyện tức giận.

Cũng là lúc thở phào nhẹ nhõm, mọi người nghĩ đến Cố Hề trừ lần đó tức giận mắng ra, liền không còn biểu lộ cảm xúc nào ra ngoài nữa.

Văn Chi thong thả đến muộn đoán được mọi chuyện, mang theo nụ cười ôn nhu khuyên giải: "Được rồi, ngày đầu tiên khai giảng đều không cần náo loạn."

Các thiếu gia tiểu thư trong lớp cũng ai về chỗ nấy, cái hoài tâm tư (mỗi người một suy nghĩ).

Cho đến một giọng nam thanh thúy sảng khoái phá vỡ cục diện bế tắc: "Lớp Cao tam 【A1】, chính là chỗ này."

Âm thanh này cũng khiến rất nhiều người chú ý.

Nhạc Sanh Diệc nhìn số phòng, xác nhận xong thì bước vào phòng học. Vừa vào cửa đã phải chịu sự nhìn chăm chú của rất nhiều ánh mắt, cậu chớp chớp mắt cảm thấy hơi khiếp người (sợ hãi, rùng mình).

Vẻ ngoài xuất chúng dẫn đến một số người tò mò. Những người đã từng gặp Nhạc Sanh Diệc trước đây, cũng không khỏi bị dung mạo và phong thái xuất sắc của cậu lại lần nữa hấp dẫn và kinh ngạc.

Tóc bồng bềnh, nụ cười tùy ý, toàn bộ tràn ngập hơi thở ánh mặt trời, khác biệt rất lớn so với bộ dáng đứng đắn trước đây.

Cố Hề ở hàng cuối cùng, ngay khoảnh khắc Nhạc Sanh Diệc lên tiếng đã nhịn không được nhìn chằm chằm cậu. Con ngươi xanh lục dính dớp tràn đầy sắc thái khát vọng. Bọn họ rốt cuộc gặp lại, cho dù họ chỉ mới xa nhau chưa đến một ngày.

Nhưng ánh mắt của những người khác cũng dừng lại trên người Sanh Sanh của hắn, khiến hắn khó chịu, giống như kiến đang cắn xé ở tim hắn. Hắn ác ý nghĩ, bọn họ dựa vào cái gì mà xem Sanh Sanh của hắn.

Khóe miệng Văn Chi ngồi ở vị trí trung tâm mang ý cười ẩn chứa thâm ý. Những người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã suy nghĩ:

Gia thế nhà họ Nhạc không đủ để Nhạc Sanh Diệc vào lớp của họ, cho dù thành tích cậu ưu tú, học sinh chuyển trường cũng phải đợi đến kỳ thi đầu tiên xong mới có cơ hội vào lớp 【A1】. Cho nên rốt cuộc là ai đang thao túng trong bóng tối.

Nhạc Sanh Diệc trong lớp gặp không ít người quen trong buổi yến hội ngày đó, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật khó khăn. Từng bước đi về phía trước, đột nhiên cậu chú ý tới người nhỏ bé ở hàng cuối cùng.

Người nhỏ bé gục đầu xuống bàn, cổ mảnh khảnh bị mái tóc dài che khuất. Cho dù không nhìn thấy mặt, Nhạc Sanh Diệc cũng nhận ra hắn.

Mắt cậu sáng lên, xác nhận mình không nhìn lầm sau đó kinh ngạc vui mừng nói: "Cố Hề!"

Tên người cậu gọi vừa thốt ra, không chỉ cậu kinh ngạc, những người có mặt cũng đều theo đó thay đổi thần sắc.

Người kia là ai mà dám nói như vậy.

Còn những người biết thân phận Nhạc Sanh Diệc thì cho rằng cậu muốn phàn quan hệ (bám víu, leo lên), trong lòng dâng lên sóng ngầm. Ban đầu trông có vẻ không có tâm cơ, hóa ra là chuẩn bị dùng ở chỗ này. Đáng tiếc cậu vừa đến thành phố C không hiểu rõ tình huống, dùng sai tâm tư rồi.

Mọi người đều muốn nhìn cậu xấu mặt. Phó Duẫn cũng khoanh tay, mặt lạnh nhìn cậu.

Chỉ có Văn Chi đoán được chút gì đó, ý cười doanh doanh (tươi tắn) đánh giá Nhạc Sanh Diệc. Trông có vẻ hơi ngốc, thì ra Cố Hề thích kiểu như vậy sao.

Nghĩ đến đó, Văn Chi lặng lẽ cười thành tiếng, sau khi dẫn đến ánh mắt của Phó Duẫn thì hắn rất bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Nhạc Sanh Diệc hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt thay đổi của người khác, lúc này cậu đang hưng phấn đi về phía chỗ Cố Hề ở hàng cuối cùng.

"Thật sự là cậu, Tiểu Hề trùng hợp quá đi."

Cố Hề ngẩng đầu lên, lúc này mới giả vờ mới phát hiện cậu, kỳ thật ý cười ở khóe miệng căn bản không kìm nén được, trên mặt mang theo sự đỏ ửng vì hưng phấn: "Đúng vậy, trùng hợp quá."

Vị trí Cố Hề ngồi sát tường, một vị trí khác còn trống. Nhạc Sanh Diệc hưng phấn nói: "Tớ có thể ngồi ở đây không?"

"Đương nhiên." Cố Hề thu liễm lại nói.

Vị trí này vốn dĩ nên thuộc về cậu ấy.

Ánh sáng chiếu lên người họ tạo ảo giác như một bộ phim thanh xuân vườn trường, nhưng những người khác lại không có tâm tư quan sát thưởng thức, chỉ cảm thấy hoang đường, trước đây Cố Hề đối với họ không hề là bộ dáng này.

Người này rốt cuộc là ai?

Trong lúc ánh mắt giao lưu, Nhạc Sanh Diệc đã ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Hề, che chở hắn ở bên trong, khiến họ không thể nhìn trộm tâm tư Cố Hề.

Văn Chi thấy quả nhiên không sai biệt lắm với những gì mình nghĩ, ánh mắt nhìn Nhạc Sanh Diệc mang theo thâm ý. Được Cố Hề coi trọng, xem ra học sinh chuyển trường thật có phúc.

Phó Duẫn hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt lại không thể biến mất được. Trong mắt hắn, Cố Hề nên ở trong lòng đất cả đời, vĩnh viễn không thể bò dậy, mà sự xuất hiện của Nhạc Sanh Diệc không nghi ngờ gì đã phá vỡ tất cả.

Và chuyện học sinh chuyển trường mới tới là bạn của F3 Cố Hề, lập tức lan truyền khắp Duy Lợi Lạc.

Diễn đàn trường học:

【 F3 cười!!! 】 【 Chủ thớt 】: Tao biết ở lớp 【A1】 có thể nhìn thấy đồ tốt, tao! Hôm nay! Nhìn thấy F3 dùng mắt nhìn người, còn cười. 【 Lầu 2 】: Thiệt hay giả, kẻ lừa đảo lôi ra bắn chết hả 【 Lầu 3 】: Vì sao, vì sao chủ thớt mau nói 【 Lầu 4 】: Biết một chút, có phải là học sinh chuyển trường mới tới kia không 【 Lầu 5 】: Chủ thớt mau nói...... 【 Lầu 6 】: Thêm một 【 Lầu 7 】: 11111111 ............ 【 Chủ thớt hồi đáp 】: Cũng không gạt người ha 【 Chủ thớt hồi đáp 】: Đúng vậy 【 Lầu 114 】: Chủ thớt mày nói đi! 【 Chủ thớt 】: Tới tới, nguyên nhân sự việc là hôm nay khai giảng, một học sinh chuyển trường nào đó bước vào lớp 【A1】. Hắn lớn lên không tệ, lúc đó tao và bạn tao đều đang nhìn hắn. Kết quả hắn trực tiếp gọi tên F3, làm tao và bạn tao sợ hãi. Ban đầu tưởng lại là một người đến cái gọi là 【 hiểu thì hiểu 】 (ý chỉ bám víu), tao và bạn tao còn có chút tiếc nuối, dù sao lớn lên thật sự rất đẹp trai. 【 Lầu 116 】: Tao hóng, tao hóng 【 Lầu 117 】: Hóng tiếp 【 Lầu 118 】: Giải mã trực tiếp đi, dùng cái gì học sinh chuyển trường nào đó a, học sinh chuyển trường lớp 【A1】 chỉ có một người ...... 【 Lầu 130 】: Nhìn, tình hình gia đình của học sinh chuyển trường này còn tạm được, nhưng khẳng định không lên được lớp 【A1】, không phải là thao túng ngầm đó chứ 【 Lầu 131 】: Đồng ý 【 Lầu 132 】: Đồng ý 【 Lầu 133 】: Thêm một ...... 【 Chủ thớt hồi đáp 】: Cái này tao cũng không biết 【 Chủ thớt 】: Tiếp theo là tụi tao tiếc nuối nhìn hắn đi về phía F3, kết quả F3 để ý đến hắn, còn cười với hắn, đây chính là chuyện lần đầu tiên trong thiên hạ, lần trước hắn cười vẫn là vì F2. Sau đó hai người không biết nói gì đó liền ngồi chung với nhau. 【 Lầu 147 】: Cái này, ai mà không biết F3 cười với F2 là đang mắng hắn phế vật chứ 【 Lầu 148 】: Số 147 xin nhường 【 Lầu 149 】: Số 147 xin nhường ...... 【 Lầu 239 】: Chia sẻ cho mọi người thứ tốt chụp được trên đường nè, nhìn dáng vẻ họ là đi nhà ăn ăn cơm. Có ai ở nhà ăn không? Hóng tiếp. 【 Dán ảnh: Ảnh hai người đồng hành. 】 【 Lầu 240 】: Hai người họ ai đến gần nhau quá, còn cùng đi nhà ăn ăn cơm, F3 khi nào tính tình tốt như vậy. 【 Lầu 241 】: Theo tao tò mò học sinh chuyển trường nói gì nữa không? F3 nghe chăm chú quá 【 Lầu 242 】: Cảm giác F3 ngoan quá 【 Lầu 243 】: Số 242 xin nhường 【 Lầu 244 】: Số 242 xin nhường ...... 【 Lầu 266 】: Xin lỗi, đừng phong hào tao, ô ô ô ô ô 】 ......... 【 Lầu 280 】: Có có, không cần cảm ơn cảm ơn tao 【 Dán ảnh: Ảnh hai người ăn cơm. 】 【 Lầu 288 】: Cảm ơn 280, họ thật sự đi nhà ăn ăn cơm rồi kìa 】 【 Lầu 283 】: Cảm ơn 280, họ thật sự đi nhà ăn ăn cơm rồi kìa 【 Lầu 284 】: Cảm ơn 280, họ thật sự đi nhà ăn ăn cơm rồi kìa ...... 【 Lầu 350 】: Tổng cảm giác kỳ lạ ...... Bài viết này đã bị phong ấn......

Nhạc Sanh Diệc đang ăn cơm cùng Cố Hề ở nhà ăn hoàn toàn không biết gì, còn khen cơm nhà ăn ngon.

Nhà ăn Duy Lợi Lạc mang ra ngoài có thể treo lên đánh (chỉ sự vượt trội) không ít nhà hàng năm sao. Để hầu hạ những thiếu gia tiểu thư khẩu vị kén chọn này, họ đều mời đầu bếp cấp đại sư đến làm, các món ăn đa dạng.

Nhạc Sanh Diệc ăn rất vui vẻ, nuốt miếng bò bít tết trong miệng xuống, khen ngợi: "Hương vị không tệ, không ngờ còn có thể muốn ăn gì làm nấy."

Kỳ thật không phải, cậu đây là đang hành sử đặc quyền. Cố Hề cắn miếng thịt trên nĩa, cũng không định nói cho Nhạc Sanh Diệc sự thật.

Nhạc Sanh Diệc tiếp tục nói: "Ban đầu tớ đến Duy Lợi Lạc còn hơi lo lắng, cho đến khi nhìn thấy Tiểu Hề cậu thì liền không còn gì nữa."

Cố Hề kiềm chế nói: "Đó là vinh hạnh của tôi, tôi cũng rất nhớ Sanh Sanh đó."

back top