XUYÊN THÀNH TIỂU PHƯỢNG HOÀNG, TA CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Chương 9

Cả người giống như bị một lớp sương mù đậm đặc bao phủ.

Héo úa không còn sức sống.

Ta... ta không phải lo lắng cho hắn đâu.

Nếu hắn xảy ra chuyện, thì không có ai nuôi ta và quả trứng nữa.

Quả trứng gần đây trở nên rất năng động.

Hỏi bác sĩ, nói là khoảng cuối tháng sẽ nở.

Ta và Thẩm Kỳ Niên đều rất mong đợi, còn đặc biệt mua quần áo thích hợp cho gà con mặc.

Vì không chắc chắn giới tính.

Loại quần áo nào cũng mua.

Ánh mắt dịu dàng của Thẩm Kỳ Niên khi nhìn quả trứng, trải từng lớp vải mềm lên tổ của nó.

Cái tổ tinh xảo của quả trứng, khác hẳn với cái tổ rách nát của ta.

Mặc dù, gần đây ta đều ngủ trong lòng Thẩm Kỳ Niên, vòng tay của hắn ấm áp hơn trong tổ nhiều.

"Ngày mai ta sẽ về sớm hơn một chút, cùng ngươi chờ trứng nở."

Thẩm Kỳ Niên thỉnh thoảng sẽ đi công tác, thời gian có dài có ngắn.

Chỉ duy nhất lần này, ta hoảng hốt đến lạ.

Không muốn hắn rời đi chút nào.

"Hôm nay ngươi nhất định phải đi sao?"

"Ta cũng có tiền, có thể mua hai ngày thời gian của ngươi, cùng nhau đợi trứng nở."

Thẩm Kỳ Niên cười, xoa cái đầu lộn xộn như tổ gà của ta.

"Ngoan, đợi ta về."

"Ta sẽ không rời xa các ngươi đâu."

Ta không tình nguyện gật đầu.

Đối mặt với cả bàn đồ ăn ngoài được giao đến.

Không có chút ý muốn ăn nào.

Trốn trong thư phòng của Thẩm Kỳ Niên, co mình trong áo khoác của hắn.

Vô tình làm rơi một cuốn sách.

Cuốn sách trống không.

Ngay khoảnh khắc ta nhìn thấy, chữ viết đột nhiên hiện ra.

Những dòng chữ vàng lấp lánh.

Ta đọc nhanh toàn bộ cuốn sách, sau khi ta gấp sách lại, chữ viết kỳ diệu biến mất.

Cuốn sách này kể về nam nữ chính trong quá trình đấu trí đấu dũng với phản diện, đánh bại phản diện và đưa hắn vào chỗ chết, cuối cùng giành được chiến thắng.

Nhân vật phản diện lớn nhất và c.h.ế.t thảm nhất trong sách - Thẩm Kỳ Niên.

Rất nhiều tình tiết trong đó có thể khớp với Thẩm Kỳ Niên.

Ta hoảng loạn không biết phải làm sao.

Quả trứng nhảy nhót qua lại.

Vết nứt trên bề mặt càng lúc càng nhiều.

Nhảy vào lòng bàn tay ta, cọ cọ má ta, muốn ta đưa nó đi tìm Thẩm Kỳ Niên.

Phượng hoàng có khả năng dự đoán nguy hiểm.

Có vẻ quả trứng cũng biết Thẩm Kỳ Niên sắp xảy ra chuyện rồi.

Chạy đến nơi Thẩm Kỳ Niên công tác, cuộc họp đã kết thúc từ lâu.

Bên ngoài một đống hỗn độn.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà đứng một người.

Ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt tái nhợt.

Cả người như bị rút cạn tinh khí, trở thành một con bù nhìn rơm, mặc cho người khác định đoạt sống chết.

Ta đang định xông lên.

Vai bị giữ lại, không thể động đậy.

"Ngươi cứu không được hắn, cái c.h.ế.t của phản diện là kết cục đã định."

Ta không phục.

Người này ta biết, hắn là nam chính trong sách.

Ta vùng ra, rất thiếu lịch sự "phì" một tiếng.

"Ta cứ muốn hắn sống."

Ta ôm quả trứng chạy lên tầng thượng.

Đón lấy cơn gió mạnh trên tầng thượng.

Gió thổi rát cả mặt.

Cổ họng đau như bị xé toạc.

Ta chạy loạng choạng một cái.

Bàn tay Thẩm Kỳ Niên chạm vào đầu ngón tay ta rồi buông ra.

Lòng bàn tay ta chỉ còn lại gió.

Quả trứng chui ra khỏi vỏ.

Chíp chíp chíp kêu.

Lông của nó lộn xộn giống hệt của ta.

Hóa ra quả trứng thật sự là con ruột của ta và Thẩm Kỳ Niên.

Chỉ là nó vừa nở ra đã chứng kiến cái c.h.ế.t của bố.

Ta bịt mắt quả trứng lại.

Đối diện với một vũng m.á.u trên mặt đất.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Bánh kem và hoa tươi Thẩm Kỳ Niên đặt đã đến trước cửa nhà.

Đợi ta ký nhận.

Nước mắt và bánh kem trộn lẫn vào nhau, bị ta nhét mạnh vào miệng.

Đắng quá.

Ta khóc lớn hơn, dùng hết toàn bộ sức lực.

"Cái bánh này một chút cũng không ngọt, ta không muốn bánh kem nữa, ta muốn ngươi quay về."

Trên tờ ghi chú của đơn hàng đồ ăn ngoài mà ta vứt vào thùng rác có ghi: Thêm nhiều đường.

Vì ta thích ăn đồ ngọt, nên Thẩm Kỳ Niên sẽ mặt đen sầm đi mua đồ ngọt cho ta, rồi buổi tối lại đốc thúc ta đánh răng, còn dọa nếu không đánh răng, răng sẽ bị hỏng, sẽ trở thành phượng hoàng nhỏ không có răng.

Mà bây giờ ta đã ăn hết cả cái bánh.

Cũng không cần đánh răng nữa.

Thẩm Kỳ Niên, sao ngươi không đến đánh ta vậy?

Ta... ta nhớ ngươi quá.

Tình cảm của loài người thật phức tạp.

Phượng hoàng nhỏ không hiểu thích là gì.

Nhưng, dù có phải dùng cái c.h.ế.t của ta, ta cũng muốn Thẩm Kỳ Niên quay lại.

Ta để quả trứng lại chỗ Đào Lâm.

Hắn nắm lấy cánh tay ta: "Làm như vậy ngươi sẽ mất mạng đấy."

Ta thản nhiên mở miệng: "Dù sao ta cũng sống đủ lâu rồi, không giống tuổi thọ của loài người ngắn ngủi như vậy."

Hơn nữa, nhờ Thẩm Kỳ Niên cho ăn cơm, nếu tiếp tục đi theo mẹ nuôi chim sẻ, bữa đói bữa no, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói.

 

back top