XUYÊN THÀNH TIỂU PHƯỢNG HOÀNG, TA CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Chương 4

Trong mắt Thẩm Kỳ Niên hiện lên sự kinh ngạc, còn có một tia kinh diễm thoáng qua.

"Ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta phải chiếm lại."

Hắn lật ngược đầu ta lại, cướp lấy hơi thở của ta, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.

Môi ta bóng loáng.

Hơi sưng nữa.

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện.

Trở về nhà.

Ta chỉ cảm thấy một trận nóng nực.

Trong cơ thể có lửa bốc ra ngoài.

Nghe nói đây là dấu hiệu phượng hoàng trưởng thành.

"Thẩm Kỳ Niên, ngươi có muốn cùng ta 'mây mưa' không?"

Toàn thân ta nóng rực, dán vào cơ bụng hơi mát lạnh của Thẩm Kỳ Niên, mắt m.ô.n.g lung một lớp sương mờ.

Hắn luống cuống đỡ ta đứng vững: "Phượng hoàng nhỏ, ngươi bị bệnh à?"

Ta tiếp tục cầu khẩn.

Lạnh lẽo và nóng bỏng đan xen.

Khóc đến cuối cùng giọng cũng khàn.

Vẫn không dừng lại.

Người xấu.

Nói là thương phượng hoàng nhỏ đâu rồi?

Bắp chân đều run rẩy.

Eo cũng đau nhức.

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

Bụp một cái.

Ta lại biến về nguyên hình.

Thẩm Kỳ Niên vẫn còn đang ngủ say.

Mất mặt phượng hoàng quá đi.

Bị hành đến mức không giữ được cả hình người.

Ta cố gắng hóa hình lại.

Nhưng thất bại.

Dùng phép thuật lung tung, vô tình lại dùng phải thuật xóa ký ức.

Xóa sạch ký ức của Thẩm Kỳ Niên ngày hôm qua.

Ta vẻ mặt vô tội, nhìn Thẩm Kỳ Niên tỉnh lại.

Lông mi hắn lay động, không có chút ý cười nào: "Con gà mập nhỏ, ai cho ngươi lên giường của ta? Chân đã rửa sạch chưa?"

Ta tức giận, hôm qua còn gọi ta là phượng hoàng nhỏ thân yêu, còn bảo ăn nhiều hơn, ăn sâu hơn...

Giờ vừa thức dậy đã trở mặt không nhận người.

Tên khốn!

Mặc dù ta vô tình xóa ký ức của hắn, ta cũng có lỗi mà.

Ta và Thẩm Kỳ Niên rơi vào chiến tranh lạnh.

Hắn đút cơm cho ta, ta lạnh lùng ăn.

Ăn xong, quay đầu bỏ đi.

 

back top