Phản ứng của Tống Chiêu không có sự bài xích của thiếu gia giả với thiếu gia thật khi trở về, mà chỉ có sự chào đón của em trai nuôi với anh trai. Hắn không ghét tôi.
Và thực sự hắn cũng không quen biết tôi. Hắn không phải Tống Chiêu trong sách.
Buổi tối, tôi vào căn phòng mà bố mẹ đã dọn dẹp sẵn. Lớn hơn rất nhiều so với căn phòng trọ nhỏ bé của tôi, còn có cả phòng tắm riêng.
Đang tắm, cửa đột nhiên có tiếng gõ. Tôi tắm nhanh, khoác áo choàng tắm ra ngoài.
Là Tống Chiêu. Hắn nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của tôi lộ ra dưới áo choàng tắm, mắt thâm thúy: "Anh, phòng tắm của em hỏng rồi, có thể cho em mượn một chút không?"
"Được, nhưng anh vẫn chưa tắm xong, em đợi một chút..."
Tôi còn chưa nói hết, Tống Chiêu đã bước vào phòng. Cơ thể cao lớn của hắn ép tôi vào sau cánh cửa, môi như dán vào tai tôi: "Anh, tắm cùng đi."
"Hả?"
"Em muốn giúp anh đón gió rửa bụi."
Không hiểu sao, cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện.
Phòng tắm không nhỏ, nhưng đứng hai người đàn ông trưởng thành vẫn thấy chật chội.
Tống Chiêu đang cọ lưng cho tôi, tiện thể mát xa. Lòng bàn tay ấm áp đặt lên lưng tôi: "Anh, thư giãn đi."
Nhưng cơ thể tôi lại càng căng thẳng hơn.
Đầu óc không thể kiểm soát được mà nghĩ đến những ký ức mờ ám trong sách.
Nhớ lại ngày trúng Hợp Hoan Đan, Tống Chiêu cũng dùng bàn tay nóng bỏng như vậy dán vào, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Huynh trưởng, chịu được không?"
...
"Anh, sao mặt anh đỏ thế?"
Giọng Tống Chiêu kéo tôi về thực tại. Yết hầu tôi cuộn lên: "Không, không có gì."
Sau đó, như đang chạy trốn, tôi vội vàng tắm xong rời khỏi phòng tắm chật hẹp.
Sau khi tôi ra, tiếng nước vẫn chưa ngừng. Không biết đã qua bao lâu, Tống Chiêu cuối cùng cũng tắm xong ra ngoài.
Nhưng hắn không đi, từng bước tiến về phía tôi. Tôi không tự nhiên rụt vào ghế.
Hắn dùng ngón tay xoắn nhẹ phần tóc còn ẩm của tôi: "Anh, ngủ ngon."