VÔ TÌNH CÓ THAI VỚI SẾP, TÔI VÀ SẾP HOÁN ĐỔI THÂN PHẬN

Chương 2

Thực ra, khi tôi và Thẩm Vọng Kim quen nhau, tôi đúng là beta thật.

Tôi và anh ấy là bạn cùng trường đại học.

Beta luôn là giới tính ít được coi trọng nhất trong xã hội.

Chúng tôi không có mùi pheromone ngọt ngào, đáng yêu như omega, cũng không có thể chất và năng lực bẩm sinh mạnh mẽ đến kinh ngạc như alpha.

Beta cũng không có khả năng sinh sản.

Vì vậy, rất ít người thích beta, sẵn sàng kết hôn với họ.

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã phải chịu đựng sự kỳ thị và bắt nạt vì thân phận beta.

Tôi đã quen với điều đó rồi.

Cho đến một lần, Thẩm Vọng Kim bất ngờ đi ngang qua.

Anh ấy đẩy mạnh omega đang giẫm chân lên bụng tôi, đỡ tôi dậy, và đứng chắn trước mặt tôi:

“Omega bẩn thỉu, chỉ biết dùng những thủ đoạn hèn hạ.”

Sau này, chúng tôi trở thành bạn bè.

Anh ấy nói với tôi rằng, vì một số chuyện hồi nhỏ mà anh ấy có chút vấn đề tâm lý, anh ấy mắc chứng ghét O.

Anh ấy không thể chịu được một chút mùi pheromone nào của omega, ngửi thấy là muốn nôn.

Anh ấy thậm chí còn nói đùa với tôi:

“Ôn Trà, nếu đến 35 tuổi mà chúng ta vẫn chưa kết hôn, thì chúng ta kết hợp với nhau sống qua ngày đi.”

Trời đất ơi, lúc đó tôi đã cảm thấy may mắn biết bao, may mắn vì mình là một beta không có pheromone, thậm chí còn mừng vì Thẩm Vọng Kim anh ấy có bệnh, anh ấy ghét O.

Nhưng số phận lại thích trêu đùa con người.

Sau một bữa tiệc tối, tôi bị một người ngưỡng mộ Thẩm Vọng Kim bắt cóc.

Những ký ức như cơn ác mộng đó, tôi không muốn nhớ lại nhiều.

“Chỉ là cậu thôi sao? Thẩm Vọng Kim đúng là có gu tệ thật, không chọn những omega trẻ trung xinh đẹp mà lại chọn một beta chẳng ra gì như cậu.”

Tôi điên cuồng khóc lóc, giải thích:

“Không phải, không phải. Tôi và tổng giám đốc Thẩm không có quan hệ gì. Anh ấy giữ tôi bên cạnh chỉ vì tôi là một beta, tôi chỉ là thư ký của anh ấy thôi.”

Hắn xoay con d.a.o nhỏ trên tay, cúi xuống trước mặt tôi, đè lên chiếc ghế sau lưng tôi:

“Ồ? Thật sao? Thế tại sao người của tôi lại chụp được ảnh cậu thường xuyên ra vào nhà tổng giám đốc Thẩm vào cuối tuần, giống như về nhà mình vậy? Hai người còn thường xuyên đi hẹn hò ăn uống cùng nhau nữa!”

Dù tôi có nói gì, hắn cũng không tin, cứ khăng khăng rằng tổng giám đốc Thẩm thích tôi.

Cuối cùng, hắn ta nói với tôi rằng, muốn hắn thả tôi cũng được.

Chỉ cần tôi dẫn tổng giám đốc Thẩm đến địa điểm mà hắn chỉ định…

Và bỏ một chút thuốc vào rượu của tổng giám đốc Thẩm…

Tôi chắc chắn không thể đồng ý.

Cuối cùng, ngay trước khi cảnh sát tìm đến đây, hắn ta thiếu kiên nhẫn vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ, và một nhóm người xông lên, đè chặt tôi lên ghế, tiêm cho tôi một loại thuốc gì đó mà tôi không biết.

Trước khi bỏ chạy, hắn ta còn cười, vỗ vỗ vào mặt tôi:

“Thư ký Ôn, cậu chắc chắn sẽ thích món quà lớn mà tôi tặng cậu. Không cần cảm ơn tôi đâu, chúng ta sẽ có duyên gặp lại.”

“Yên tâm, tôi tiêm cho cậu không phải thuốc độc đâu, mà là chất biến đổi gen mới nhất do tập đoàn chúng tôi nghiên cứu.

Chỉ là không biết tổng giám đốc Thẩm vốn dĩ luôn ghét omega sẽ làm gì khi phát hiện thư ký Ôn mà anh ta yêu quý nhất đã trở thành omega nhỉ…”

Sau khi được giải cứu trở về, không lâu sau tôi đã phát hiện ra sự bất thường trong cơ thể mình.

Tôi không dám nói với Thẩm Vọng Kim, lén lút đi khám bác sĩ.

Kết quả chẩn đoán của bác sĩ giống như một tiếng sét đánh ngang tai, làm tôi suy sụp.

“Ôn tiên sinh, theo kết quả kiểm tra, gen của cậu đã bị đột biến, hiện tại cậu đang trải qua quá trình phân hóa lần thứ hai, và kết quả phân hóa là omega.”

Tôi… tôi thực sự đã trở thành omega.

Omega mà Thẩm Vọng Kim ghét nhất.

Tôi che mặt, trốn trong một góc bệnh viện mà khóc, tại sao lại như thế này.

Nếu Thẩm Vọng Kim biết tôi đã trở thành omega, anh ấy có…

“Omega đáng ghê tởm…”

“Mùi gì thế, thật khó ngửi.”

“Ôn Trà, may mà cậu là beta.”

Anh ấy chắc chắn sẽ làm vậy.

Anh ấy sẽ sa thải tôi.

Anh ấy sẽ bảo tôi cút đi thật xa, không bao giờ được phép đến gần anh ấy nữa.

Tôi không thể chấp nhận được.

Tôi không thể chấp nhận sự thật này!

Tôi quỳ trên mặt đất, cầu xin bác sĩ, nhất định còn có cách khác đúng không, tôi có thể trở lại thành beta đúng không?

Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu, khuyên tôi sớm chấp nhận:

“Trở thành omega không phải là chuyện xấu, có bao nhiêu beta muốn biến đổi mà không được, chàng trai trẻ, hãy kiên cường lên.”

Nhưng tôi không muốn biến đổi.

Họ muốn biến thì để họ biến đi chứ.

Chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Vọng Kim sẽ không do dự mà đuổi tôi đi sau khi biết tôi trở thành omega, giống như cách anh ấy đối xử với những người ngưỡng mộ mình, nước mắt tôi lại tuôn như mưa.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Tại sao lại là tôi!

Tôi chưa bao giờ mong muốn được ở bên Thẩm Vọng Kim, tôi luôn giấu tình yêu của mình thật kỹ.

Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh anh ấy mà thôi.

Sau đó, tôi đã hối lộ bác sĩ, nói dối rằng chất biến đổi không có tác dụng với tôi.

“Bác sĩ, làm ơn, xin bác, hãy giữ bí mật này giúp tôi. Tôi… tôi không muốn bị người khác coi là quái vật.”

“Được, Ôn tiên sinh. Cậu yên tâm, bệnh viện chúng tôi luôn tuân thủ nghiêm ngặt thỏa thuận bảo mật đối với mọi thông tin của bệnh nhân.”

Tôi lén lút tiêm thuốc ức chế mà giấu Thẩm Vọng Kim.

Chỉ cần anh ấy không ngửi thấy mùi pheromone của tôi, tôi vẫn có thể giả vờ mình là beta.

Chỉ cần tôi vẫn là beta, tôi vẫn có thể ở bên cạnh anh ấy.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình lại bị tính toán, có một đêm với Thẩm Vọng Kim, càng không ngờ rằng tôi lại mang thai.

 

back top