VÌ TỶ LỆ SINH, OMEGA BỊ LIÊN MINH ÉP KẾT HÔN VỚI ALPHA CẤP S

Chương 2

Sảnh tiệc lộng lẫy xa hoa.

Chúng tôi vào không lâu, đã có một Alpha đẹp trai ngời ngời đi thẳng đến.

“Cuối cùng cũng chịu mang ra ngoài rồi à?”

Người đến trêu chọc.

Tống Cảnh Du liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Chu Tín, không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Tôi im lặng, chỉ giữ nụ cười.

Thông thường, Tống Cảnh Du sẽ không đưa tôi đi cùng.

Chỉ những buổi tiệc do bốn gia tộc lớn của Liên minh đồng tổ chức, yêu cầu phải có người nhà tham dự, tôi mới xuất hiện cùng anh.

Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, đó lại là biểu hiện của việc Tống Cảnh Du quá cưng chiều tôi, không muốn tôi xuất hiện trước công chúng.

Người trước mắt này hẳn cũng nghĩ như vậy.

Đang nói chuyện, một người khác cũng đi tới.

Anh ta có ngũ quan nổi bật, đeo khuyên tai.

Dù mặc vest, cũng khiến người ta cảm thấy có chút hoang dã.

“Bộ đồ này bó quá, đã bảo tôi không muốn đến rồi.”

Anh ta đi đến bên cạnh Chu Tín, lườm hắn một cái, rồi nhìn về phía tôi, mắt đột nhiên sáng lên.

“Wow, cậu là Omega hả, xinh đẹp thế này, đúng gu của tôi đấy.”

Vừa dứt lời, pheromone của Tống Cảnh Du đột nhiên có sự d.a.o động.

Tôi khẽ giật mình.

Chưa kịp phản ứng, Chu Tín đã lên tiếng trước.

“Đừng kiềm chế nữa, Lâm Diệc Hằng là Beta, không ngửi thấy pheromone của cậu đâu, người khó chịu chỉ có tôi thôi.”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

Bị pheromone cấp S áp chế mà vẫn thản nhiên như vậy.

Hóa ra hắn cũng là cấp S.

Nhưng nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhận ra, hắn trông có vẻ rất dễ gần.

Tuy nhiên, ai dám nói mắt thấy tai nghe nhất định là sự thật.

Giống như bây giờ, hắn dường như cho rằng Tống Cảnh Du tức giận là do ghen tuông, nhưng thực ra đó chỉ là sự khó chịu của anh đối với hành động đường đột này.

Chỉ vì sự chiếm hữu sau khi đánh dấu.

“Ở đây ngột ngạt quá.” Lâm Diệc Hằng đột nhiên lại lên tiếng, rồi nói với tôi: “Cậu có thấy bí bách không? Hai chúng ta ra ngoài hít thở chút đi.”

Tôi theo bản năng nhìn Tống Cảnh Du.

Anh dừng lại một chút, lạnh giọng nói một câu: “Tùy cậu.”

Ngược lại, Chu Tín không nhận ra sự bất thường giữa tôi và Tống Cảnh Du, vội quay đầu thì thầm với Lâm Diệc Hằng: “Chú ý an toàn, đừng chạy quá xa.”

Tôi cười tự giễu.

Sự so sánh này không khỏi khiến tôi có vẻ quá đáng thương.

Ngoài sân sảnh tiệc trồng rất nhiều hoa, có loại gọi được tên, có loại không.

“Nghe nói là do con gái nhà họ Triệu, người tổ chức tiệc lần này, đặc biệt yêu thích.”

Lâm Diệc Hằng và tôi ngồi trên ghế dài, có lẽ muốn tìm chuyện để nói.

“Vậy sao? Quả thật trang trí rất đẹp.” Tôi thuận theo lời anh ta.

Anh ta gãi đầu, trầm ngâm một lúc, rồi nói:

“Tôi là người thẳng tính, nên nói thẳng luôn. Cậu và Alpha bên cạnh cậu, hình như không ổn lắm.”

“Alpha bình thường rất cưng chiều đối tượng đã đánh dấu của mình mà.”

Tôi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Chỉ vài phút tiếp xúc vừa rồi, chúng tôi đã bị anh ta nhìn thấu.

Rõ ràng đây không phải chuyện có thể tùy tiện thảo luận với người khác.

Nhưng có lẽ vì tình cảm trong lòng bị đè nén quá lâu, cũng có lẽ vì sắp hết thời hạn năm năm, tôi hiếm khi muốn thổ lộ với ai đó.

Tôi mỉm cười với Lâm Diệc Hằng, nói:

“Bởi vì giữa chúng tôi không có đánh dấu vĩnh viễn.”

Tống Cảnh Du chưa từng chạm vào tôi, đương nhiên chúng tôi không có đánh dấu vĩnh viễn.

Mỗi khi tôi phát tình, anh chỉ để lại một dấu tạm thời trên gáy tôi, rồi vội vàng rời đi để tránh bản thân mất kiểm soát.

Đối với Omega cấp S trong kỳ phát tình, dấu tạm thời chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát.

Cơn nóng sau khi tạm lắng rồi trào lên sẽ chỉ khiến tôi khó chịu hơn.

Sự trống rỗng cả về tâm hồn và thể xác khiến tôi không thể ngừng khóc, nhưng không có ai đến an ủi.

Tôi cũng chưa từng thấy kỳ mẫn cảm của Tống Cảnh Du.

Mỗi tháng anh sẽ biến mất một thời gian cố định, rồi trở về như không có chuyện gì.

Anh không nói, tôi cũng không hỏi.

Chúng tôi cứ thế trải qua bốn năm bình lặng.

 

back top