Tôi cố nặn ra nụ cười, cố gắng giữ cho mình trông đủ bình tĩnh, mở lời: “Anh, đã lâu không gặp, gần đây anh khỏe không?”
Anh nhai hai từ này trong miệng: “... Khỏe không.”
“Chồng tôi biến mất ba tháng, tìm khắp nơi không thấy người, cuối cùng nhận được tin lại phát hiện cậu ấy ở hiệu thuốc nhỏ ở khu Đông cách xa vạn dặm.”
“Cậu nói xem... có khỏe không?”
Anh nhìn chằm chằm tôi, pheromone tràn ngập trong không khí tiết lộ tâm trạng của người trước mắt lúc này tồi tệ đến mức nào.
Cô nhân viên bán thuốc phía sau đã sợ hãi trốn đi.
Không biết tại sao, bụng dưới của tôi đột nhiên đau nhói, đau đến mức trước mắt tôi tối sầm lại.
Giây tiếp theo, tôi mất ý thức.
......
“Cậu nói gì cơ?”
Điều đầu tiên tôi nghe thấy là giọng của Tống Cảnh Du.
Tiếp theo là của Chu Tín: “Tôi nói rồi, cậu ấy mang thai rồi, cậu đột nhiên phóng thích pheromone cường độ cao như vậy, khiến cơ thể cậu ấy bị sốc.”
“Hơn nữa vết tích trên gáy cậu ấy không cần tôi nói nữa chứ. Cậu ấy đã từng bị đánh dấu vĩnh viễn.”
Hoàn toàn uổng công rồi.
Tôi từ từ mở mắt.
Tống Cảnh Du lập tức nhận ra, quay đầu nhìn tôi.
“... Cậu tỉnh rồi.”
Chu Tín nhướng mày, “Tôi đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện.”
Cửa đóng lại, tôi mới kịp quan sát kỹ xung quanh.
Hóa ra là nhà của tôi và Tống Cảnh Du.
Tống Cảnh Du đứng bên giường, im lặng rất lâu, mới khàn giọng mở lời: “... Là ai.”
Tôi không phản ứng kịp, hỏi: “Cái gì?”
Anh nhìn tôi, “Người đánh dấu cậu, cha đứa bé, là ai.”
“......”
Tôi nhìn anh, “Anh biết rồi sẽ thế nào?”
“Sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.” Anh đột nhiên mở lời.
“......”
Tôi quay mặt đi, né tránh chủ đề.
“Hết năm năm rồi, tại sao anh không đi nộp đơn ly hôn?”
Tống Cảnh Du khựng lại.
“Ngày cưới anh đã nói, chỉ cần trong vòng năm năm không có con, chúng ta sẽ ly hôn.”
Anh im lặng.
“Lúc đó tôi...” Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Đứa bé này, cứ coi như là của tôi.”
Lần này tôi thực sự sững sờ.
“Cái gì?”
“Bên Liên minh tôi sẽ nghĩ cách, tôi biết không thể bắt Omega phá bỏ đứa bé, nên đứa bé này sinh ra rồi, cứ coi như là của tôi.”
“Hai ngày nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra lại.”
Nói rồi anh không nhìn tôi đang kinh ngạc nữa, trực tiếp ra khỏi phòng.