VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 5

Chương 5

 

Hà Kim Ngọc đứng dậy kéo bức màn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc cúi người thật sâu xuống, gọi một tiếng xưng hô đứng đắn: “Phụ thân.”

“Này, này là làm sao vậy đây?” Hà Dịch nắm chặt tay vịn.

“Ngài cũng nói, 15 năm đầu đời con đều sống cùng lão gia tử. Hiện tại ông đã qua đời nhiều năm như vậy, con cũng nên suy xét chuyện của mình, tìm một người bầu bạn, không thể cứ cà lơ phất phơ sống cả đời.” Hà Kim Ngọc hít một hơi thật sâu, “Con muốn ổn định lại, con muốn kết hôn.”

Hắn nói rất chân thành, Hà Dịch không khỏi từ từ đứng dậy, nước mắt vui mừng đảo quanh trong mắt.

“Con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn kết hôn với Chu Đình Sâm. Hai ngày nữa con sẽ đi tìm chú Chu và dì Chu thương lượng chuyện đính hôn.” Hà Kim Ngọc nói, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười: “Yêu đương nhiều năm như vậy, con cũng nên cho người ta một lời công đạo, nếu không đồn ra ngoài con chẳng phải là bạc tình quả nghĩa sao?”

Nghe vậy, Hà Dịch suýt chút nữa không thở nổi, một tay chống đỡ mặt bàn, hoãn nửa ngày mới thử nói: “Chính là, cái đứa con nhà họ Chu con đưa đến ấy hả?”

“Vâng, vừa rồi quá đột ngột, hiện tại nhị lão hẳn là đã bình tĩnh lại rồi chứ? Lát nữa con sẽ bảo cậu ấy vào chào hỏi ngài một tiếng.” Hà Kim Ngọc hoàn toàn không nhận ra người lớn đã sắp hô hấp không thông, tự mình nói tiếp: “Hồi nhỏ ở biệt thự Thu Băng, đứa trẻ con thích nhất chính là cậu ấy. Hiện tại con thích nhất vẫn là cậu ấy. Ngày thường ngài khẳng định đã nghe không ít tin đồn nhảm về chuyện con và cậu ấy không hòa hợp, nhưng mà… xét đến cùng, con cũng có sai.”

Lang Trang nói không sai, đây quả thật là cơ hội duy nhất của hắn. Chu Đình Sâm đến giờ vẫn không muốn cho hắn sắc mặt tốt, chờ sau này trả hết nợ nần Chu Đình Sâm chắc chắn sẽ cách hắn xa 800 mét.

Cho nên hắn hiện tại cần phải tìm một cái cớ để buộc chặt người này trong tay.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hà Dịch gần như tái nhợt, vô lực ngã trở lại ghế dựa.

“Tạo nghiệt a…”

Ông bảo sao hôm nay Hà Kim Ngọc lại có tính tình tốt như vậy, ngay cả chuyện của Sở Bất Phàm cũng có thể thuận miệng đồng ý. Không ngờ, không ngờ lại đang đợi cha ruột của hắn ở đây.

Hà Kim Ngọc đều nguyện ý chia sẻ cơ mật công ty với ông, mình làm cha, tổng không thể vừa được lợi đã lập tức trở mặt được chứ?

Giơ tay không đánh người cười, Hà Kim Ngọc đã nhượng bộ lớn như vậy, nếu hai vợ chồng già này không chấp nhận, truyền ra ngoài quả thực không ra gì, chẳng phải là cố ý làm khó vãn bối sao?

Hà Dịch nuốt một quả bồ hòn, tức giận “Ai u, ai u” vỗ bàn, chỉ vào Hà Kim Ngọc, môi run rẩy nửa ngày, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: “Ông trời, tạo nghiệt a, nhà họ Hà chúng ta thật sự tạo nghiệt a!!”

Hà Kim Ngọc không rõ Hà Dịch bị tức đến mức nào, tóm lại sau khi hắn rời đi thư phòng liền gọi bác sĩ đến. Bảo mẫu đỡ Túc Phượng vẻ mặt lo lắng theo sau.

Vừa trấn an xong người lớn, Túc Phượng nghe Hà Kim Ngọc nói xong cũng tức đến suýt ngất đi.

Đêm nay nhà họ Hà đèn đuốc sáng trưng, nhưng vô cùng náo nhiệt. Đêm nay Sở Bất Phàm không chỉ phải chăm sóc em gái bị bệnh, còn phải chăm sóc cha mẹ, một người hận không thể bẻ thành ba cánh để dùng.

Gây ra họa lớn như thế, lúc này hắn cũng không dám xuất hiện trước mặt cha mẹ mình, tính toán sáng sớm ngày mai liền rời đi.

Hà Kim Ngọc một mình ở phòng khách đợi nửa đêm, nhìn người hầu trong nhà ra vào, chán nản dứt khoát xử lý công việc còn lại.

Hắn điều ra mạng nội bộ công ty, nhập mật khẩu đăng nhập vào tài khoản quản trị của mình, xem xét phán quyết của vụ kiện và tiến độ công ty của Chu Đình Sâm.

Một bản hợp đồng tưởng chừng như tùy tiện lật qua hai mắt, lại luôn có thể nhất châm kiến huyết (đâm trúng chỗ hiểm) khoanh ra các loại vấn đề, trả lại cho bộ phận tài chính để chỉnh sửa lại. Hắn chỉ cần dính đến công việc, lập tức như thay đổi thành một người khác, bỏ đi cái khí thế lăng người thịnh thế thường ngày, trở nên đặc biệt chuyên chú và trầm ổn.

“Tôi ngủ ở đâu đêm nay?” Chu Đình Sâm ở trong phòng ngủ của Hà Kim Ngọc đợi đến tận bây giờ, nghe nói Hà Dịch và Túc Phượng không sao liền không ngừng bước ra.

Anh ta đi về phía sofa: “Tôi muốn ở lầu 3.”

Nhà họ Hà tổng cộng có 3 lầu, phòng ngủ cơ bản tập trung ở lầu một.

“Lầu 3? Anh ở dưới chân cầu vượt còn tốt hơn. Nơi đó là phòng cho khách, chất đầy hàng dự trữ, không ở được người.”

“Tôi ra ngoài thuê phòng.”

“Anh đến nhà họ Hà làm khách, nửa đêm đi ra ngoài ngủ khách sạn có thích hợp không?”

Chu Đình Sâm không kiên nhẫn: “Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Hà Kim Ngọc đang dò xét anh ta, đột nhiên lóe lên vẻ xảo quyệt, nhấc chân móc lấy Chu Đình Sâm: “Anh ngủ với tôi đi, dù sao hai ta đều sắp kết hôn rồi, ngủ cùng nhau cũng không có gì.”

Chu Đình Sâm kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn: “Kết hôn?”

“Anh kết hôn với ai?”

“Vô lý, đương nhiên là với anh rồi! Tôi ở bên ngoài lại không nuôi thỏ, không kết hôn với anh thì tôi còn có thể kết hôn với ai?”

“……”

Qua kính có thể thấy rõ ràng sự hoảng loạn xẹt qua đáy mắt đen thẫm của Chu Đình Sâm. Rất nhanh, phản ứng theo bản năng này dần dần diễn biến thành phẫn uất, cuối cùng, Hà Kim Ngọc dường như thoáng thấy anh ta cắn chặt hàm răng, tức giận rời đi.

Sao lại chưa nói được hai câu đã lại giận dỗi?

Ngày tháng kết hôn sau này còn sống nổi không đây?

Hà Kim Ngọc lập tức buông công việc, xác nhận với bảo mẫu rằng hai vợ chồng già không sao mới rời đi, đi đến phòng ngủ của mình ở lầu hai.

Đang nghĩ cách làm thế nào để hạ mình dỗ người, vừa đẩy cửa ra, một chiếc gối ôm trắng tuyết đã hung hăng ném về phía hắn. Hà Kim Ngọc đột nhiên nghiêng người nhưng vẫn bị trúng vào mũi.

“Làm cái—”

“Ai muốn kết hôn với anh! Ai muốn về nhà với anh! Hà Kim Ngọc, anh có phải đã quên lúc trước chúng ta vì sao ở bên nhau không? Tôi không thích anh, anh có thể có liêm sỉ một chút không!”

Chu Đình Sâm đang đứng ở mép giường, trợn mắt giận dữ nhìn.

“Anh chỉ vì chuyện này mà giận thôi à.”

Hà Kim Ngọc cúi người, khuất tôn hàng quý nhặt gối ôm lên, phủi đi bụi bặm không tồn tại, vào nhà đặt lại lên sofa. Hắn đứng cách Chu Đình Sâm ba bước chân, cười một tiếng: “Sao cả ngày cứ như cô gái nhỏ vậy? Tiểu Đào còn không hay làm loạn như anh. Ai, tôi thấy lạ thật, Hà Kim Ngọc tôi muốn tiền có tiền, muốn gì có nấy, rốt cuộc có điểm nào không xứng với anh, có thể khiến anh cả ngày ghê tởm tôi như thế?”

“Hôm nay ai bảo anh đề cập đến chuyện kết hôn? Tôi kết hôn hay không liên quan gì đến anh? Chúng ta chỉ ký hiệp nghị nợ nần, anh còn không có quyền quản chuyện này của tôi. Tôi nói cho anh biết, đời này tôi thà ra ngoài làm kẻ lang thang dưới chân cầu vượt cũng tuyệt đối sẽ không thích anh.”

Cả người Chu Đình Sâm run rẩy, đáy mắt bùng lên những tia máu đỏ đậm, mỗi chữ đều như được ép ra từ sau hàm răng.

Sự chán ghét của anh ta đối với Hà Kim Ngọc đã bộc lộ ra ngoài, trừng mắt lạnh lùng, đối đãi với kẻ thù thống hận nhất thiên địa cũng chẳng qua chỉ đến thế.

Sắc mặt Hà Kim Ngọc hơi cứng lại.

Từ trước đến nay đều là chính mình tự nguyện, có ngày hôm nay không phải đều là tự mình chuốc lấy sao?

Những lời này đột nhiên nhảy ra trong đầu Hà Kim Ngọc, trong lòng như bị vật gì đó đâm một cái.

Trong mắt người khác, hắn chính là tên có tính tình bá vương ngang ngược, còn trong mắt Chu Đình Sâm thì chỉ càng thêm ác liệt. Nhưng những điều đó trong mắt hắn đều là chuyện nhỏ. Hắn nghĩ thầm mình có tiền có nhan, muốn gì có nấy, Chu Đình Sâm thích ai mà không thích chứ. Chỉ cần hắn chủ động một chút, bảo đảm Chu Đình Sâm sẽ thần hồn điên đảo vì hắn.

Nhưng bốn năm qua, Chu Đình Sâm đã từ từ tiêu hao hết sự tự tin của hắn. Người này có thể nói cười vui vẻ với người khác, duy chỉ đối mặt với hắn là lạnh nhạt xa cách. Chuyện này mặc kệ Hà Kim Ngọc có ma nhiều lời lẽ hay quăng bao nhiêu gạt tàn thuốc cũng không sửa được, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Nếu lúc mới bắt đầu nói là dục vọng chinh phục của một người đàn ông, thì bốn năm qua đã sớm trở thành một loại chấp niệm.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Chu Đình Sâm không thích hắn? Dựa vào cái gì ngay cả cái tên bóng bẩy Sở Bất Phàm kia cũng có thể nhận được nụ cười của Chu Đình Sâm? Có phải hắn trong lòng Chu Đình Sâm còn không bằng một con mèo hoang ven đường!

Trong lòng Chu Đình Sâm như bị bông gòn nhét đầy, đặc biệt khó chịu. Anh ta vơ lấy áo khoác, buông lại một câu: “Tối nay tôi ra ngoài ở.”

“Tôi biết anh không cam tâm tình nguyện với tôi. Hử? Anh thích, không thích, thì có thể làm sao? Tôi một ngày chưa buông người, chẳng lẽ còn có ai có bản lĩnh cướp anh khỏi tay tôi sao?”

Thân hình Chu Đình Sâm hơi khựng lại, không thể tin được quay người lại.

Dưới ánh đèn hơi chói mắt, Hà Kim Ngọc đã thay đổi thành khuôn mặt kiêu căng: “Không ai ép tôi, nhưng tôi chính là thích. Tôi chính là thích trói anh bên cạnh tôi, không được đi đâu cả. Ai dám nhìn anh thêm một cái tôi sẽ móc tròng mắt hắn xuống! Dù sao trong mắt anh tôi chính là loại người như thế, làm thêm một phần cũng chẳng sao cả. “Anh cho rằng tôi ngồi vào vị trí ngày hôm nay là tự nhiên mà có? Mấy năm nay lăn lộn, chuyện mất mặt tôi làm nhiều rồi. Anh tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần bị tôi quấn lấy cả đời đi, nếu không, Hà Kim Ngọc tôi dù bị đập nát xương cốt cũng sẽ không buông tha anh!”

Ánh mắt Hà Kim Ngọc tà khí càng nặng, con ngươi đều mờ mịt một tầng u ám đậm đặc, khiến người ta không rét mà run.

Sắc mặt Chu Đình Sâm đột biến.

Hà Kim Ngọc vừa thấy liền biết anh ta đang nghĩ gì, tám phần là lại kìm nén sự thôi thúc muốn đánh hắn một trận. Hắn cười dữ tợn một tiếng, mỉa mai nói: “Cho rằng tôi nháo với gia đình như thế là vì thích anh đúng không? Tôi nói cho anh biết đánh rắm! Anh ở chỗ tôi còn không bằng một cái rắm, anh đừng có không phục. Năm đó nếu không có tôi, mẹ nó anh sớm bị người ta cắt tay cắt chân, thật sự cảm thấy tôi ép anh ký cái điều khoản rách nát là tôi là ác nhân sao? Chu Đình Sâm, nhà họ Chu các người nếu không có tôi sớm đã tan cửa nát nhà, đừng nói khiến bọn họ gọi anh một tiếng ‘Chu thiếu’, bây giờ anh còn không có cơ hội nhăn mặt với tôi đâu! Anh có phải cảm thấy mình cãi nhau với tôi là đặc biệt có bản lĩnh không!”

Cơn giận bị dồn nén mấy ngày nay từ Chu Đình Sâm khiến hắn chỉ vào anh ta mà mắng từ trong ra ngoài một trận.

Chu Đình Sâm không nói gì, từ góc nhìn của hắn không thấy được bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có thể thấy Chu Đình Sâm nắm lấy tay nắm cửa, đường cong vai và chân thẳng tắp, gần như muốn gãy ra. Cơ bắp ở sau lưng và cánh tay lại có chút cứng đờ bất thường.

Không khí trong khoảnh khắc lâm vào sự im lặng như chết chóc.

Hà Kim Ngọc cũng trong phút chốc ý thức được mình đã lỡ lời, trong lòng mơ hồ thình thịch nhảy hai cái!

Nghe Lý Hàn Dương bọn họ nói qua, nhà họ Chu phá sản đến đột ngột, gần như chỉ trong một đêm cả gia đình gánh khoản nợ vài tỷ, bị hơn ngàn công nhân công ty liên danh đòi nợ. Cha Chu Đình Sâm chịu không nổi suýt chút nữa tự sát, mắt mẹ anh ta đều khóc mù, chỉ còn lại Chu Đình Sâm một đứa trẻ 18 tuổi chạy ra ngoài tự lực, một mình đối mặt với khoản nợ khổng lồ như Thái Sơn.

Người thường chỉ cần nghĩ thôi đã sợ đến ngủ không được, huống chi Chu Đình Sâm còn phải giải quyết. Hơn nửa năm đó anh ta đã sống trong tâm trạng gì?

Trằn trọc đêm không ngủ được, áp lực tâm lý và tinh thần song trọng đủ để khiến một đứa trẻ chỉ mới 18 tuổi phát điên.

Những điều đó là khói mù bủa vây Chu Đình Sâm, là thứ gần như đã hủy hoại cả nhân sinh của anh ta. Hà Kim Ngọc ngày thường dù có làm ầm ĩ hay đối chọi gay gắt với anh ta thế nào, thì ngàn không nên vạn không nên cũng không thể lấy loại chuyện này ra để châm chọc anh ta.

Ánh mắt hắn đột nhiên thanh tỉnh, hiếm thấy lộ ra vẻ vô thố: “Tôi,”

“Đủ rồi!” Bàn tay giấu trong quần áo của Chu Đình Sâm run lên, trên mặt không còn một chút huyết sắc nào. “Tôi, đi ra ngoài ngủ.”

Ngón tay anh ta bấu vào cánh cửa dùng sức đến mức gần như muốn gãy, run rẩy khó coi một hồi, đóng sầm cửa lại, không quay đầu rời đi.

Cánh cửa bị chấn động run rẩy nửa ngày.

Lúc này Hà Kim Ngọc như bị yết hầu tịt độc, một chữ cũng không thể nói ra, cứng đờ tại chỗ nửa ngày.

back top