Chương 46
Sắc mặt Hà Kim Ngọc long trời lở đất (thay đổi kinh khủng), hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Ý thức được khả năng đã nói sai lời, Tào Bất Phàm muốn giải thích cái gì, lại lập tức bị Hà Kim Ngọc mạnh mẽ tiễn khách (đuổi đi).
Hắn ta chân trước mới vừa đi, sau lưng Tiểu Lý vội không ngừng tới.
"Lần trước tôi không tế (không kỹ lưỡng) hỏi khiến cậu vội vàng hiểu rõ chuyện Chu gia phá sản, cậu hiện tại, đem chuyện này từ đầu tới đuôi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cùng tôi giảng một lần."
Tiểu Lý cũng có chút nhớ không rõ, ôm cứng nhắc (ôm chặt) điều ra ký lục ngay lúc đó, hồi ức nói: "Cha mẹ Chu gia kinh doanh không tốt, Chu thị gần mấy năm liên tục đi xuống sườn núi lộ (suy thoái), vốn dĩ trông chờ hạng mục Thâm Thành cấp Chu thị hồi huyết tục mệnh (cứu vãn), nhưng bởi vì phong ba dư luận rời khỏi đấu thầu, ngược lại đi đầu tư tân hạng mục Biển Mây. Bất quá nửa đường lấy không phù hợp quy hoạch thị trường công ty làm lấy cớ kêu đình (dừng lại), không quá mấy ngày, Chu thị liền hướng quốc gia xin phá sản bảo hộ."
Cho nên anh và Tào Bất Phàm sở lý giải (hiểu) "Chu gia phá sản" là hai ý tứ khác nhau. Tào Bất Phàm nói chỉ là ý tứ mặt ngoài, anh hiểu thì Chu thị đi vào đường xưa đời trước.
"Không có phát hiện Chu Đình Sâm có cái gì dị thường (bất thường)?"
Tiểu Lý nhấp nhấp khóe miệng, không nói gì.
"Hà tổng, tôi không rõ." Tiểu Lý nhìn thẳng Hà Kim Ngọc, không đành lòng nói: "Ngài vì sao như thế... cảnh giác một cái cao trung sinh?"
Đoạn thời gian hắn ta theo dõi Chu Đình Sâm phi thường xác nhận đây chỉ là một cao trung sinh bình thường mới vừa tốt nghiệp. Hà tổng đã không có ý tứ gồm thâu (thôn tính) Chu gia, cũng không bị Chu Đình Sâm tội lỗi (làm hại), hắn ta thật sự lý giải không được.
"Ân?"
Hà Kim Ngọc cúi đầu, bật lửa trong tay anh "Sát" một tiếng minh diệt (bật tắt), đuôi yên bốc cháy lên hoả tinh (tàn lửa), được kẹp ở chỉ gian (khe ngón tay) hút một ngụm.
"Hắn có tiền án, nói mấy câu liền đem tôi lừa cùng cái tôn tử dường như (lừa như cháu trai), tôi cũng không dám tin hắn nữa." Anh run run khói bụi, mí mắt khẽ nâng, tựa hồ nhớ tới cái gì, trực tiếp ấn diệt điếu thuốc mới vừa điểm (châm), nắm lên bút máy vẫy tay bảo Tiểu Lý tới gần.
Ánh mắt Tiểu Lý lộ ra sự khó hiểu, nhưng ngay lập tức chi gian (trong chớp mắt) hắn ta bị Hà Kim Ngọc trở tay chống cổ chết ấn (ấn chặt) vào mặt tường, một chỉ khác (tay kia) nắm bút máy cao cao giơ lên.
Đúng là tư thế Quý Ngạn Tùng bắt anh lần ở Cung Sơn.
"Giả thiết tay phải tôi lấy chính là một chuỷ thủ, mà cậu ở khoảng cách 2 cm cách bả vai bắt được chuỷ thủ của tôi, cậu sẽ như thế nào tránh thoát?"
Tiểu Lý tuy rằng bị làm cho không hiểu ra sao, nhưng vẫn là nói ra ý nghĩ của chính mình.
Hắn ta phối hợp lạc đao điểm vị (vị trí lưỡi dao) của Hà Kim Ngọc làm ra tư thế đôi tay nắm lưỡi dao: "Đại thiếu anh xem, tôi hiện tại đã cùng anh hình thành một loại tư thế giằng co, thả chịu lực điểm đều tại trên thanh đao này. Tư thế nắm đao của anh phát lực xuống phía dưới, mà tôi là hướng về phía trước. Vị trí của tôi ở vào hoàn cảnh xấu, lấy thực tế tình huống ngạnh kháng (chống cự cứng rắn) không thể được. Phương pháp tốt nhất là theo phương hướng của anh xuống phía dưới."
Hắn ta đôi tay cầm bút, đột nhiên giảm bớt lực, đánh Hà Kim Ngọc một cái trở tay không kịp, theo độ cung huy đao (đường dao chém) đem bút máy thứ (đâm) hướng bụng bên trái Hà Kim Ngọc.
"Lúc này tay của tôi đã bị thương, phương pháp tốt nhất là tá lực đả lực (mượn lực đánh lực), hoặc là như vậy."
Tiểu Lý một lần nữa bãi trở về tư thế, đồng dạng theo quỹ đạo dùng sức của anh giảm bớt lực, lại nhanh chóng thay đổi phương hướng, phát lực hướng nội cổ tay anh. Hà Kim Ngọc kêu lên một tiếng, bút máy dễ như trở bàn tay bị cướp đi.
"Bởi vậy có thể thấy được đôi tay tôi đã thấy huyết, lại háo (tiêu hao) đi xuống hẳn phải chết không nghi ngờ. Hoặc là cướp đi hung khí, hoặc là xem chuẩn thời gian (canh chuẩn) một chân đá vào khoang bụng anh kéo ra khoảng cách, mượn cơ hội chạy trốn."
Hà Kim Ngọc lắc lắc ngón tay ăn đau (đau đớn), qua vài giây lại trầm tư lên: "Vậy cuối cùng chuỷ thủ thọc vào vai trái giáp lại thuộc về loại nào tình huống?"
"Toàn bộ thọc vào đi sao?"
"Đúng vậy."
Tiểu Lý lộ ra biểu tình đồng dạng với anh: "Tư thế này có điểm khó khăn, cũng cùng logic bình thường tương bội (ngược lại) ——"
Hắn ta nguyên bản muốn nói "Khả năng tính không lớn", bỗng nhiên trong mộng bừng tỉnh, thể hồ quán đỉnh (như được khai sáng).
Chu gia tiểu thiếu gia còn không phải là bị vai trái giáp thọc thương tiến bệnh viện sao?!
Trong lòng hắn ta nhảy lên cao khởi (nảy lên) một cái vấn đề làm hắn ta đều cảm thấy kinh tủng (sợ hãi): "Ngài nên không phải là hoài nghi chu tiểu thiếu gia là cố ý bị thọc thương đi?"
Hà Kim Ngọc thần sắc ngưng trọng.
"Nhưng cậu ta mới 18 tuổi mà thôi!"
"... Tôi cũng tình nguyện là tôi nhiều lo lắng (nghĩ nhiều)."
Hà Kim Ngọc duỗi tay chống góc bàn làm việc, đưa lưng về phía Tiểu Lý. Ngoài cửa sổ bóng đêm dần dần dày, ánh sáng sáng ngời chói mắt trên đỉnh đầu, đem một nửa ngũ quan anh ẩn nấp trong bóng đêm, lộ ra nửa trương mặt tinh xảo lại có chút trầm trọng.
Ngày kế (hôm sau). Hà Kim Ngọc lại ngủ một đêm ở công ty, ăn qua bữa sáng xử lý sự việc quan trọng đỉnh đầu, khai xong hội nghị bộ Tài vụ mới đi bệnh viện.
Lúc anh đi Chu Đình Sâm đang nhìn chằm chằm lịch ngày nhập thần (mất hồn).
"Nhìn cái gì đâu?"
"Chỉ là nhìn xem nhật tử. Tôi còn có ba ngày liền khai giảng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không có ôn tập công khóa (ôn bài), cũng không biết có thể hay không đuổi kịp tiến độ quốc nội."
"Nga."
Cũng khá tốt học.
Hà Kim Ngọc ngồi ở cái ghế mây thực thoải mái kia, nhếch lên chân bắt chéo, gãi gãi cái trán. Sự áy náy cảm hạt dưa đại (lớn như hạt dưa) trong lòng "Phanh" mà nổ thành nắp bình đại (to như nắp chai).
Nhớ trước đây anh vì làm Chu Đình Sâm bồi anh, tìm mọi cách vừa đấm vừa xoa (dùng mọi thủ đoạn) bức người ta trốn học, học phân khấu thiếu (bị trừ điểm học phần) thiếu chút nữa tốt nghiệp không được. Nghe nói đạo sư (giáo viên hướng dẫn) của cậu ta là một tiểu lão đầu rất nghiêm khắc?
Tầm mắt Chu Đình Sâm dịch khai (rời đi) khỏi lịch ngày trên tường, nâng lên mắt thấy anh: "Anh có thể mỗi ngày đều rút ra một chút thời gian bồi tôi sao?"
"Không thể, tôi vội vàng đâu."
Hà Kim Ngọc cự tuyệt dứt khoát lưu loát, chút nào không ướt át bẩn thỉu (không chút do dự).
Từ sau khi trọng sinh cũng chưa gặp qua vài lần, Chu Đình Sâm tiểu tử này không biết phạm (mắc) cái rối loạn tâm thần gì cùng anh chơi thượng (diễn) bộ ngược luyến tình thâm này. Nếu là thật cùng anh một chỗ mấy tháng, anh còn có thể thoát khỏi được sao?
Đôi mắt vẩy mực của Chu Đình Sâm trầm trầm (sâu lắng), tầm mắt sắc bén mang theo vài phần xem kỹ (nghiên cứu).
"Anh có biết hay không cái gì kêu 'tưởng niệm thành tật'? Anh càng trốn tránh không thấy tôi, tôi liền càng thích khẩn (thích mạnh mẽ), càng là tưởng (nhớ) anh. Cuối cùng vì anh không buồn ăn uống, vì anh ruột gan đứt từng khúc."
Chu Đình Sâm từng bước một đi đến trước mặt anh dừng lại, khom lưng gần sát anh. Anh cũng không né, cứ như vậy làm Chu Đình Sâm dừng lại ở khoảng cách hai centimet khoan (rộng) ly chóp mũi.
Tư thế cơ hồ sắp thân đi lên (sắp hôn).
"Chu Đình Sâm." Anh thấp giọng nói.
"Ân?"
Một ngón tay đột nhiên hoành (ngang) ở giữa môi hai người khoảng cách cực gần, chống chóp mũi cao thẳng của Chu Đình Sâm đem người đẩy ra: "Cậu thiếu tại đây ghê tởm tôi, còn không buồn ăn uống ruột gan đứt từng khúc! Tôi thấy cậu còn cảm thấy ghê tởm đau đầu, uể oải không phấn chấn (mệt mỏi không có tinh thần), so thai phụ đã hoài thai còn muốn vất vả! Tránh ra!"
Hà Kim Ngọc một phen đẩy ra cậu ta.
Chu Đình Sâm dùng băng gạc mu bàn tay cọ cọ chóp mũi, khóe môi bị che khuất áp không được cười.
Hà Kim Ngọc muốn hỏi cái gì, vì thế giả vờ không chút để ý mà khảy (chạm) bày biện cao tới (vật trang trí cao) trên bàn pha lê: "Ai tôi hỏi cậu, cậu vì sao sẽ thích tôi? Từ khi còn nhỏ cậu cùng tôi náo (gây sự) bẻ (chia tay/giận dỗi) xuất ngoại (ra nước ngoài) lúc sau, hai ta cũng không tái kiến quá mặt (không gặp mặt) đi?"
"..."
Chu Đình Sâm chớp mắt, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Bởi vì tôi khi còn nhỏ liền rất thích anh, anh đã quên? Vừa mới bắt đầu chúng ta vẫn là bằng hữu rất tốt, là bởi vì cái kia bảo mẫu tôi mới cãi nhau với anh. Trước đó không lâu về nước tôi phát hiện anh cùng đồn đãi trung cũng không giống nhau, cảm thấy năm đó tôi trách lầm anh, cho nên tiếp tục thích anh cũng không kỳ quái đi? Rốt cuộc ở thủ đô thích anh lại không ngừng (không chỉ) tôi một cái."
Hà Kim Ngọc cẩn thận phẩm (ngẫm nghĩ) lời cậu ta, cuối cùng gật đầu: "Kia quả thật là."
Anh trường (lớn) đẹp như vậy, thích anh cũng thực bình thường.
Vì thế từ bỏ cái chủ đề này.
Lúc sau bồi Chu Đình Sâm một lát ở bệnh viện mới nhích người (bắt đầu) rời đi.
Anh không ngừng một lần hoài nghi thân phận chân thật của khối thể xác Chu Đình Sâm này, cũng không ngừng một lần thử qua. Anh tổng cảm thấy người này nơi chốn khả nghi, chính là rồi lại tìm không thấy địa phương khả nghi chân chính, giống như dùng loại nào giải thích đều nói được thông.
Ngay cả Tiểu Lý cũng không ngừng tẩy não bên tai anh, kiên quyết không tin một tiểu hài tử 18 tuổi có thể có thủ đoạn cùng tâm cơ (mưu kế) này, làm cho anh đều có chút dao động.
Chẳng lẽ thật là suy nghĩ nhiều?
Anh quay về logic nguyên sơ nhất của hết thảy này.
Anh bởi vì chết ở biển lửa, cho nên linh hồn có thể được đến trọng sinh. Giả thiết Chu Đình Sâm cũng là trọng sinh tới, kia cậu ta cũng đã chết?
Hà Kim Ngọc lập tức phủ nhận phỏng đoán này.
Đời trước Chu Đình Sâm có cha có mẹ có tiền đồ, vướng bận (vướng víu) nhiều lắm đâu, như thế nào sẽ nói chết thì chết. Hơn nữa, anh đến nay còn rõ ràng nhớ rõ cái liếc mắt một cái cuối cùng anh nhìn thấy Chu Đình Sâm trước khi mất đi ý thức.
Cái loại ánh mắt tràn ngập oán hận cùng phẫn nộ, coi nếu thù địch (coi như kẻ thù).
Muốn thật trọng sinh kia cũng nên có thể trốn anh rất xa trốn rất xa, như thế nào sẽ giống như bây giờ đuổi theo anh chạy, còn nói yêu anh? Loại lời này liền Chu Đình Sâm đời trước cũng chưa nói qua vài lần.
Hà Kim Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Chu gia không đi lên đường xưa đời trước là bởi vì anh và Lý Hàn Dương kéo hiệu ứng bươm bướm. Cũng bởi vì như thế, Tào Bất Phàm mất đi cơ hội tiếp cận Chu Đình Sâm. Lần Cung Sơn kia có lẽ là cố ý, kia cũng bất quá là muốn được đến sự áy náy cùng đáng thương của anh chơi thủ đoạn mà thôi, cũng xả không đến (không liên quan) phương diện trọng sinh.
Xác nhận là chính mình nhiều lự (lo lắng nhiều), anh cũng không hề tưởng (không nghĩ) những điều này, quay đầu đi vội sự tình tân hạng mục.
Hạng mục Cung Sơn rất nhanh chứng thực, tài chính đúng chỗ, quan hệ đến vị, tiến độ công trình có thể nói vận tốc ánh sáng. Bệnh của Chu Đình Sâm còn chưa hết, hạng mục mới Cung Sơn liền đến cắt băng nghi thức.
Hà Kim Ngọc vội sứt đầu mẻ trán, trực tiếp làm Tiểu Đào thay tham dự.
Trong lúc, anh lấy thân phận nhà đầu tư mới đến quay chụp mà (trường quay) tân tổng nghệ của Lâm Tri Diễn, cũng lấy thân phận kim chủ (nhà tài trợ) yêu cầu bọn họ thêm càng mấy kỳ quảng cáo chuyên chúc khi trường (thêm mấy kỳ quảng cáo độc quyền theo thời lượng), trì hoãn (hoãn lại) thời gian quay chụp.
Ra phim trường (rời khỏi) lúc, anh chỉ đưa tới (gọi đến) Tiểu Lý: "Quý Ngạn Tùng coi trọng (để ý) cái người tên Lâm Tri Diễn này, cậu xem đem người đẹp (canh chừng cậu ta thật kỹ). Có gì dị thường lập tức nói cho tôi, tôi cũng không tin hắn có thể trốn cả đời không ra."
"Vâng."
Nghe Tiểu Đào nói tân hạng mục Cung Sơn kêu "Mộc Thạch Tiền Đường", Hà Kim Ngọc há mồm liền mắng: "Cái gì phá tên, cùng thẩm mỹ của hắn giống nhau xong đời!"
Mộc thạch tiền minh, kim ngọc lương duyên. Lấy tên này, Lý Minh Tiêu rõ ràng là lòng Tư Mã Chiêu (có dã tâm riêng)!
Tên quái (kỳ lạ) thì quái, nhưng lúc kiếm tiền lại không có một chút hàm hồ (rất nghiêm túc). Mộc Thạch Tiền Đường từ khi ra đời liền mang theo giả thiết "Cao cấp", "Thần bí", cùng "Túc mục" (trang nghiêm). Bày biện cùng cảnh quan này giá trị chế tạo xa xỉ, chỉ là một chút "Không tùy ý tiếp đãi" này đã kiếm đủ mánh lới (đủ chiêu trò). Một số nhị đại (con cái nhà giàu) cùng bác chủ cao nhân khí internet (người nổi tiếng trên mạng) mộ danh mà đến (nghe danh mà đến), theo cho hấp thụ ánh sáng (theo sự công khai), làm Mộc Thạch Tiền Đường vốn đã có chút danh tiếng thanh danh vang dội. Không chỉ quốc nội, liền (ngay cả) nhị đại nhóm nước ngoài cũng nối liền không dứt (liên tục đến).
Chỉ cần nhân thiết (hình tượng) không ngã (sụp đổ), liền có cuồn cuộn không ngừng lượng người (lượng khách liên tục), bởi vì không có người không thích thỏa mãn hư vinh tâm (lòng hư vinh) của chính mình.
Hạng mục to lớn Hà Kim Ngọc không tham dự toàn bộ công tác lại bắt được nhiều nhất chia hoa hồng (lợi nhuận), chuyện này cũng lặng lẽ truyền khai ở thương giới. Không ít người bắt đầu tò mò cái này kêu Hà Kim Ngọc chính là cái gì địa vị.
Không đợi bọn họ chân chính bắt đầu để ý, thí bá (phát sóng thử) tân tổng nghệ của Lâm Tri Diễn đột nhiên bạo hồng internet. Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, cái tổng nghệ này không có gì lưu lượng (độ phổ biến) thậm chí không có gì tuyên truyền có thể bạo hồng. Nhiệt giá trị (độ hot) khách quý thành lần bạo trướng (tăng gấp bội), hot search Weibo trong vòng một ngày đăng đỉnh (lên top) gần hơn hai mươi thứ!
Điều này làm Hà Quang vốn đã tò mò trong nghiệp giới trực tiếp sôi trào, sôi nổi bắt đầu vứt cổ cùng đầu (tìm cách đầu tư), thị trường chứng khoán Hà Quang bạo trướng, các lộ cành ôliu (cơ hội hợp tác) tân hợp tác nối liền không dứt.
Chuyện thứ nhất Hà Kim Ngọc kiếm được tiền chính là thay đổi tiểu phá chỗ ngồi (chỗ ở nhỏ nát) hiện tại, chọn vẫn là cao ốc trên con phố phồn hoa nhất đời trước, liền (ngay cả) cửa sổ sát đất to lớn anh thích nhất cũng giống nhau như đúc thay.
Mấy ngày này anh có thể nói là phong cảnh vô hạn (vô cùng tốt đẹp), bước chân đi bệnh viện đều trở nên nhẹ nhàng tự tại.
"Tiểu Đào, đi đem chồng văn kiện bên trái tôi làm ở công ty mang đến, ân, tôi xử lý ở bệnh viện."
Treo điện thoại, Hà Kim Ngọc click mở khung thoại (hộp chat) cùng mấy cái đại lãnh đạo (lãnh đạo lớn) Cục Phát thanh, cân nhắc chuyện thu mua mấy nhà truyền thông.
"Đình Sâm a, con sao phải khổ vậy chứ! Kết quả là bị thương có hại chỉ có chính con!"
Trong phòng bệnh truyền đến thanh âm thở dài của phụ nữ. Hà Kim Ngọc không biết là ai, đóng di động đang chuẩn bị lảng tránh, đột nhiên nghe được tên của mình.
"Ông nội con ở nhà mỗi ngày đều phải hỏi tình huống của con, lo lắng đến không được. Mẹ cùng ba con từ khi con bị thương đến nay liền không có ngủ qua một lần an ổn giác (giấc ngủ yên ổn), sợ con lại làm ra chuyện tự tàn (tự làm hại) như vậy! Con thích đàn ông, thích Hà Kim Ngọc chúng ta không phản đối, nhưng con không thể lấy thân thể của mình nói giỡn! Nghe mẹ nói, ngoan ngoãn trị liệu, không cần lại kéo xuống đi (kéo dài nữa), a?"
Hà Kim Ngọc nhíu mày, đỡ mặt tường hơi hơi nghiêng người.