VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 42

Chương 42

 

Hai người một đường không nói gì.

Trên con phố ngoại ô, một chiếc DB12 sậu đình (đỗ đột ngột) bên cạnh vành đai xanh.

Ánh sáng ấm áp bên trong xe chiếu sáng vẻ mặt trầm mặc của hai người. Hà Kim Ngọc thở ra một hơi, nhấn nút khóa xe.

"Xuống xe."

Đợi một lúc, Chu Đình Sâm không có bất kỳ động tác nào. Hà Kim Ngọc nghi hoặc liếc nhìn, đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của cậu ta:

"Tôi không cùng Tào–"

"Đồ vật mua cũng đưa cho cậu rồi, tôi nên làm đã làm hết. Tôi nói cậu gần đủ rồi đấy!"

Lời Chu Đình Sâm nói bị cắt ngang, cậu ta nhíu mày.

Cửa xe bên ghế lái vừa mở ra lại bị đóng sầm lại. Hà Kim Ngọc vòng qua đầu xe, kéo cửa xe bên kia, thô bạo lôi cậu ta từ ghế phụ xuống.

Chu Đình Sâm loạng choạng vài bước, gắt gao ôm chặt hộp giấy trong tay. Vẻ mặt non nớt chưa dứt khỏi sự trẻ con lộ ra vài phần uỷ khuất.

Kiểu cảm xúc này đối với anh mà nói không thể hiểu được. Hà Kim Ngọc thiếu kiên nhẫn nói: "Về sau, không được đến tìm tôi! Thấy tôi tốt nhất là đi đường vòng. Chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói ra, nếu không tôi sẽ tìm cả nhà cậu nói chuyện!"

Chu Đình Sâm vẫn còn đang do dự, chiếc DB12 màu trắng trước mắt đã tăng tốc mạnh mẽ một chân rời đi. Lá cây bị gió lướt qua sàn sạt rung động.

Chiếc xe trắng trong chớp mắt biến mất ở cuối đường cái, như thể một giây cũng không muốn nán lại.


Ngày hôm sau.

Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua lá rừng xanh biếc, tiếng chim hót thanh thúy lượn lờ trong rừng. Theo mặt trời lên cao, buổi sáng thoải mái tươi mát trở nên khô nóng.

Bạch Ngọc Vi Đường.

Người nhặt bóng tuấn tiếu nhéo khăn tay, lau mồ hôi mỏng trên trán và thái dương Hà Kim Ngọc. Giây tiếp theo, quả bóng nhỏ màu trắng vẽ ra một đường parabol trên không trung, tinh chuẩn vào lỗ.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay rộn rã.

Hà Kim Ngọc hái mũ xuống, ném gậy golf cho người nhặt bóng, giơ tay vẫy vẫy Tiểu Đào.

Tiểu Đào hiểu ý, chào hỏi mọi người đi nhận bao lì xì, tiện thể nhường sân lại.

Ở khu vực nghỉ ngơi, Lý Minh Tiêu ngáp một cái, vỗ tay vô cùng có lệ: "Hà tổng ra tay, quả nhiên bất phàm."

Hà Kim Ngọc cúi người cầm lấy ly nước lọc ngồi xuống uống mấy ngụm: "Cậu cũng không tồi, hôm nay cuối cùng cũng mặc một bộ quần áo tử tế."

"..."

"Tử tế" trong miệng anh là chỉ bộ đồ đua xe màu đỏ trắng của Lý Minh Tiêu.

Lý Minh Tiêu theo bản năng cúi đầu xem trang phục mình đang mặc.

Áo phông đen ngắn tay, quần tây, còn đi kèm một đôi ủng Chelsea. Cơ bắp cuồn cuộn làm căng áo thun, theo hơi thở phập phồng. Cả người một màu trầm ám toát ra cảm giác sức mạnh rất nổi bật.

Vóc dáng này, tỉ lệ hoàng kim này, nhẹ nhàng quăng thằng nhóc Lý Hàn Dương kia mười tám con phố.

Xác nhận mình vẫn soái khí như trước, Lý Minh Tiêu vô cùng tự tin vuốt vuốt tóc mái trên trán: "Dáng người này dù có khoác cái bao tải ra ngoài cũng rất tử tế. Dù sao, tôi đẹp trai mà ~"

"..." Ngón tay Hà Kim Ngọc nắm chặt ly nước, liên tục hít một hơi, trấn áp cảm giác ghê tởm dâng lên trong cổ họng.

Chưa kịp nói chuyện phiếm hai câu, Tiểu Đào từ tầng một loạn choạng quay lại: "Hà tổng, có người muốn gặp ngài, là… Nhị thiếu gia nhà họ Lý."

Hà Kim Ngọc gật đầu: "Cho hắn vào đi."

Người chưa đến tiếng đã đến trước. Lý Hàn Dương phóng về phía anh, khóc lóc gào thét nói về chuyện của hắn và Lang Trang.

Hà Kim Ngọc vốn đã tâm phiền ý loạn, không chút nghĩ ngợi một chân đá văng hắn: "Đầu óc cậu lắp ngược với mông à! Lang Trang không phản ứng cậu tìm mẹ nó tôi làm gì! Hắn giao bạn bè tôi còn có thể quản được hắn sao?"

"Không phải Hà ca, đây không phải trọng điểm. Là hợp đồng công ty dưới quyền tôi với nhà họ Lang đến kỳ. Đối phương từ chối gia hạn. Tôi mới tìm Lang ca, nhưng đột nhiên hắn mất tích cũng không trả lời tin nhắn của tôi. Việc đấu thầu dự án Thâm Thành sắp đến. Nếu tôi đứt gánh tài chính và không đạt tiêu chuẩn, dự án đã đến tay sẽ không còn..."

Lý Hàn Dương bò dậy gắt gao ôm lấy chân anh, chiếc rơm cứu mạng duy nhất này. Hắn ta vừa nước mũi vừa nước mắt khóc lóc kể lể với anh.

Hà Kim Ngọc lúc này mặc kệ hắn ta túm mình, không nói gì.

Nếu Lang Trang chọn Lý Hàn Dương làm con chó, thì dây dắt chó nhất định phải nắm chặt trong tay, ví dụ như sự ràng buộc sâu sắc về lợi ích của Lý Hàn Dương với nhà họ Lang. 7, 8 phần trăm tài chính đều đến từ việc hợp tác với nhà họ Lang. Mất đi cây đại thụ Lang Trang che chở, tài chính hiện tại của Lý Hàn Dương không chống nổi ba ngày.

Cho nên hiện tại mới cấp bách đến tìm anh.

"Vì sao đột nhiên lại không trả lời tin nhắn của cậu. Tiểu tử cậu đừng có càn rỡ quá mức đắc tội người ta mà không biết đấy." Anh không vội nói chuyện tiền bạc.

"Sao có thể, gần đây tôi vẫn luôn bận rộn chuyện đấu thầu, ăn ngủ đều ở công ty! Hà ca, ca, ngài là anh ruột của tôi! Giúp tôi liên hệ Lang ca đi! Anh gửi cho hắn một tin nhắn, nói tôi muốn gặp hắn. Lang ca đối với anh tốt như vậy nhất định sẽ nể mặt anh mà lý (đáp ứng) tôi!"

Vừa nghe lời này, trên mặt Hà Kim Ngọc lộ ra vẻ do dự. Lý Hàn Dương thấy thế cũng không màng giữ hình tượng trước mặt Lý Minh Tiêu, vội vàng van xin: "Hà ca, anh nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau giúp tôi đi, nếu không tôi thật sự sẽ thua ở đây. Hà ca..."

"Đừng gào! Để tôi nghĩ xem. Thời gian định cỡ không còn mấy ngày. Bên tôi các nhà cung ứng đều có. Không tiện nối tiếp với cậu. Chỉ có thể rút ra một phần từ nguồn tiền đang chảy cho cậu, giúp cậu tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn."

Vừa nghe nói trực tiếp đưa tiền, hai mắt Lý Hàn Dương sáng lên: "Thật sao?!"

"Lần này tôi mạo hiểm đắc tội nhà họ Chu để giúp cậu đấy. Cậu phải làm cho tốt vào a." Hà Kim Ngọc giơ tay gọi Tiểu Đào, bảo cô dẫn Lý Hàn Dương đi nghĩ hợp đồng.

Thấy Hà Kim Ngọc không lừa mình, vẻ mặt hoảng hốt thất thố của Lý Hàn Dương đã thay đổi hoàn toàn so với vừa rồi, luống cuống tay chân bò dậy. Cảm xúc thay đổi nhanh chóng làm tia máu nổi lên trong đáy mắt hắn ta, cả người trở nên phấn khởi:

"Hà ca anh yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ hung hăng vớt một khoản lớn! Đến lúc đó không chỉ có thể khiến cha tôi lau mắt mà nhìn tôi, danh tiếng của tôi ở thủ đô chắc chắn sẽ một bước lên trời. Sau này không ai có thể xem thường anh em chúng ta nữa."

"Nha, còn chưa đấu thầu đã chắc chắn như vậy rồi sao?"

Lý Hàn Dương dùng tia nhìn còn sót lại liếc Lý Minh Tiêu bên cạnh, vẻ đắc ý và khinh miệt bộc lộ ra ngoài đáy mắt: "Đó là đương nhiên. Lần này tôi đã nhờ cha tôi giúp đỡ. Hà ca anh biết đấy, lão nhân nhà tôi rất ít quản thúc con cái, nhưng lần này ông ấy rất xem trọng tôi. Nếu mọi chuyện làm tốt..."

Lý Hàn Dương ý vị thâm trường nuốt nửa câu sau.

Hiện giờ Lý lão nhân ốm đau không dậy nổi. Ngoại giới đồn đoán thực tế là bị bệnh nan y không sống được mấy năm. Vị trí người thừa kế cũng tự nhiên bị hai anh em tranh đấu gay gắt.

Chỉ là đời trước Lý Hàn Dương có Lang Trang để dựa vào, sau khi bại bởi Lý Minh Tiêu vẫn không chịu ảnh hưởng.

Lý Minh Tiêu gợn sóng bất kinh đặt chén rượu xuống, như thể không nghe ra lời âm dương quái khí của hắn ta. Hà Kim Ngọc đơn giản giả vờ không nhìn thấy, có lệ vài câu rồi bảo Tiểu Đào tiễn người đi.

Gần giữa trưa, mặt trời càng thêm gay gắt. Tâm trạng Hà Kim Ngọc cũng trở nên khô nóng.

Anh đang chờ Lý Minh Tiêu mở miệng. Nửa ngày không có động tĩnh, vì thế xoay mặt qua, nhìn thấy đối phương chuyên tâm dùng ống hút thổi bong bóng vào rượu, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

"... Cậu gọi tôi ra đây là để chơi bóng à?"

"Ừm? Nhiều chuyện nhiều chuyện nhiều chuyện nhiều chuyện—"

Hà Kim Ngọc vô cùng thất ngữ trợn trắng mắt, xách đồ đạc của mình rời khỏi sân.

"Ê!"

Lý Minh Tiêu thấy anh đi rồi, ném ống hút vội vàng đuổi theo.

"Trời còn sớm đừng vội đi, chơi thêm chút nữa đi!"

Hà Kim Ngọc liếc nhìn hắn, thật sự nhịn không nổi: "Sáng sớm đã oanh tạc liên hoàn trên điện thoại hẹn tôi ra, nói cái gì có hợp tác mới, sau đó bắt tôi ở đây đánh golf với cậu hai tiếng đồng hồ! Lý Minh Tiêu, cậu đi điểm sofa gọi hai cô tiểu thư còn không đến mức nhàm chán như vậy!"

Lý Minh Tiêu chớp mắt: "Tôi là gay, không gọi tiểu thư."

"..."

Hà Kim Ngọc thật sự không có công phu phản ứng hắn ta, bước chân càng lúc càng nhanh. Lý Minh Tiêu cũng chạy chậm đuổi theo, lấy quyền để môi ho nhẹ hai tiếng: "Tôi đây không phải thấy cậu mỗi ngày trừ làm việc là họp hành, tìm cớ cho cậu nghỉ ngơi chút sao... Tôi không đùa cậu, thật đấy!"

Hà Kim Ngọc đột nhiên dừng bước.

"Tôi cho cậu một phút."

Lý Minh Tiêu nhướn mày, khoanh tay, thong thả mưu tính nói ra mục đích hôm nay của mình.

"Gần Tây Đô, có một hòn đảo nhỏ gọi Cung Sơn. Xung quanh là các đảo nhỏ vây quanh, phong cảnh không tồi. Chỉ là địa phương không lớn. Tôi chưa nghĩ ra là xào phòng hay làm du lịch, cho nên, tôi muốn lấy ra 3% cổ phần công ty để hướng cậu thỉnh giáo."

"3% cổ phần..." Lời này dạo qua một vòng trong miệng Hà Kim Ngọc.

Sàn nhà trong sáng phản chiếu hai người im miệng không nói đối diện. Bức tường lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng trắng tuyết, thoáng chốc lướt qua đáy mắt sâu thẳm của Lý Minh Tiêu.

Nửa phút sau Hà Kim Ngọc vui vẻ tiếp nhận.

Lý Minh Tiêu cười, đang định duỗi tay lại bị cắt ngang.

"Tôi không chỉ muốn cổ phần, dự án Cung Sơn, Hà Quang muốn chiếm bốn thành lợi nhuận."

"... Hà tổng, sáu thành còn lại trừ chi phí, lại trừ lợi nhuận của người góp vốn, cuối cùng chia cho các cấp lãnh đạo e rằng không đủ. Công ty tôi còn phải đắp vào không ít tiền nữa. Tục ngữ nói đoạn người tài lộ như giết cha mẹ, cậu sẽ không sợ lòng tôi sinh oán niệm, đến lúc đó bãi (hãm hại) cậu một vố sao?"

Hà Kim Ngọc không vội trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn góc hành lang, cho đến khi Tiểu Đào ôm tài liệu xuất hiện. Cô mày nửa khép, giữa mày nhíu chặt, đầy vẻ khó chịu tiến lại gần bọn họ.

Hợp đồng ký.

Sự đã thành.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, như thể đang cười: "Cậu biết vì sao vé số lại bán chạy không? Là bởi vì mọi người đều mua nổi, có thể dùng kim ngạch cực nhỏ để kích phát 'phần thưởng' xác suất rất nhỏ. Mà cậu vĩnh viễn không biết sự bất ngờ này sẽ mang lại cho cậu bao nhiêu lợi nhuận. Có thể là một bữa no ấm, cũng có thể sẽ vì thế mà nghịch thiên sửa mệnh."

Nụ cười của anh mang theo sự sâm hàn (lạnh lẽo). Sóng quỷ vân quyệt (sóng dữ mây vần) trong con ngươi đen cuồn cuộn từng lớp rồi rút đi, lộ ra sự hung ác ẩn sâu dưới đó.

Lý Minh Tiêu âm thầm hít hà một hơi. Ngực như có một đôi bàn tay lớn nắm chặt. Yêu cầu của Hà Kim Ngọc lý trí muốn từ chối, nhưng trong đầu theo bản năng vẫn muốn duỗi tay về phía người đàn ông mà hắn ta không hiểu này.

Ánh mặt trời càng sáng, ngũ quan của Hà Kim Ngọc trong đáy mắt Lý Minh Tiêu dần dần rõ ràng và rạng rỡ. Hắn ta ma xui quỷ khiến thế nhưng thật sự duỗi tay ra.

Trong lòng vẫn luôn có một giọng nói đang nói: Hợp tác với Hà Kim Ngọc, liền tương đương với nắm chắc thắng lợi.


"Hôm nay, khu vực phía Đông Thâm Thành do nhiều ngày mưa to đã gây ra lũ quét và thảm họa đất đá trôi, khiến ba đường hầm sụp đổ, tạo thành hai chiếc xe rơi xuống và vùi lấp tại công trường. Hạn cuối buổi chiều, đã có 9 người gặp nạn, hơn 50 người thất liên (mất liên lạc)..."

Tin tức này vừa ra nhiều bên ồ lên. Chính phủ Thâm Thành lập tức áp dụng hành động cứu hộ. Đa số thị dân tranh tiên (tranh nhau) tham gia vào công trình cứu trợ sau tai họa. Thị dân các nơi đoàn kết một lòng, rất nhanh tìm kiếm được nhiều nhân viên mất liên lạc.

Hai công trường của Lý Hàn Dương đều tinh chuẩn (chính xác) nằm trong khu vực tai họa, bị hủy hoại không còn một mảnh. Là bên nhận thầu, Lý Hàn Dương không chỉ phải toàn quyền phụ trách việc tân kiến công trình, công ty bảo hiểm mà hắn ta mua cũng bốc hơi trốn chạy chỉ sau một đêm. Lỗ hổng tài chính không bù đắp được, việc nối tiếp dự án mới xa vời vô hẹn.

Tuy nhiên, những điều này trong tình hình cả nước thương tiếc tai nạn vẫn chưa dấy lên bao nhiêu bọt nước.

Hà Kim Ngọc nhận được tin tức khi đã đang trên đường lên thuyền.

"Lý Hàn Dương nửa giờ trước muốn gặp ngài, đã bị quầy tiếp tân chặn lại. Ngày mai, mười mấy tội danh của hắn ta như tai nạn xe cộ gây rối bỏ trốn, chơi gái, trốn thuế lậu thuế, ác ý thương tổn... đều sẽ được cục công an thành phố phê chuẩn lệnh bắt."

Tiểu Đào đi sóng vai với anh, từng bước hội báo tiến trình.

"Tuy nhiên, số tiền chúng ta cho Lý Hàn Dương mượn đó..."

"Hắn ta mượn với tư cách là con thứ nhà họ Lý. Hắn ta không trả được thì cứ để nhà họ Lý trả thay. Lãi suất tính theo mức cao nhất quy định của pháp luật, một đồng cũng không được thiếu."

"Vâng, Hà tổng."

Mặt biển sương mù ai ai (mịt mờ), đèn pha du thuyền tạo thành một điểm sáng mơ hồ giữa không trung. Tiếng vù vù thô kệch tựa như tiếng chuông gõ vào ngực. Hà Kim Ngọc không thể hiểu được bị chọc đến đau nhức óc.

Tiểu Đào dẫn người đi một lối vào khác lên thuyền thu dọn hành lý, còn anh thì ở lại chờ hội hợp với Lý Minh Tiêu, cùng lên đảo khảo sát.

Bên cạnh lối vào SVIP, anh lặng lẽ đứng ở bến tàu. Cổ áo sơ mi lụa mềm mại mở rộng, chiếc vòng cổ bạc treo giữa cổ, phản chiếu ánh sáng lân lân toái quang từ sóng nước.

Dáng người anh mảnh khảnh cân xứng, khí chất thần tư cao triệt (thần thái cao quý rõ ràng), như dao lâm quỳnh thụ (cây ngọc cành vàng), là mạt (vệt) sắc thái trơn bóng duy nhất trên bến tàu xám xịt.

Anh đẹp trai, đẹp một cách xuất chúng. Lý Minh Tiêu đã đến bến tàu, nhưng chính hắn ta cũng không phát hiện, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Hà Kim Ngọc đã yên lặng xảy ra biến hóa.

Hà Kim Ngọc nghe tiếng xoay người, thấy vạt áo khoác Lý Minh Tiêu phi dương (bay phấp phới), xuân phong đắc ý như chính chủ (người chủ), bên cạnh còn đi theo Chu Đình Sâm với vẻ mặt không vui, đang vững bước đi tới chỗ anh.

"Nghe nói em trai thân yêu của tôi vì tiền mà khắp nơi cầu người. Sáng nay làm lão gia tử tức đến mức suýt xuống giường cầm dao chém hắn ta. Tôi đây làm anh trai... khỏi phải nói vui vẻ đến mức nào."

Lý Minh Tiêu tiến lại gần anh, ở khoảng cách chỉ hai người có thể thấy chớp chớp mắt, thì thầm: "Thì ra cậu và tôi vẫn luôn cùng trận doanh. 'Phần thưởng' của cậu tôi rất thích."

"Không có gì bất ngờ thì ngày mai hắn ta sẽ bị bắt. Cậu là anh trai hắn ta nên chứng cứ nhiều. Bên tòa án cậu phụ trách. Đại khái có thể làm được đến mức nào?"

"Ừm... Với chứng cứ hiện có của tôi nhiều lắm là tranh thủ cho mẹ con hắn ta tái tử (tử hình hoãn lại)."

Hà Kim Ngọc ngước mắt nhìn hắn ta một cái, một tay đẩy hắn ra, gật đầu nói: "Số tiền Lý Hàn Dương thiếu tôi đừng quên trả."

Anh tránh hai người này rời khỏi bến tàu.

"Trả... Trả, ai?" Đôi mắt Lý Minh Tiêu trợn lớn, không thể tưởng tượng mà chỉ vào chính mình, lâu sau mới phản ứng kịp.

Chu Đình Sâm chần chờ một lát, nhấc chân đuổi theo từ thông đạo (lối đi riêng) đi.

Lối đi đặc biệt không có nhiều người qua lại. Chu Đình Sâm rất nhanh đuổi kịp đến cửa phòng Hà Kim Ngọc.

Tấm thảm dày nặng bằng lông cừu phát ra tiếng trầm đục cọ xát với đế giày. Mép thuyền nửa mở không ngừng dâng vào tiếng chuông bạc của nước biển.

Hà Kim Ngọc đột nhiên dừng bước, như thể sớm đã đoán trước mà xoay người. Chu Đình Sâm cũng dừng lại theo. Khác với ánh mắt xa cách đạm mạc khi nhìn người khác, mỗi lần Hà Kim Ngọc nhìn cậu ta đều bám vào một tầng phẫn nộ.

"Tôi không phải đã nói không được—"

"Tôi là người phụ trách dự án Cung Sơn. Các người muốn lấy được hòn đảo này nhất thiết phải qua tay tôi. Anh nếu muốn đuổi tôi đi, dự án này liền phải chắp tay nhường lại cho người khác."

"Cậu uy hiếp tôi?"

Chu Đình Sâm mím môi: "Sự thật thôi."

"Hừ, người phụ trách... Cậu đang chơi tôi à, hay là thật sự nghĩ tôi sẽ tin cậu?" Hà Kim Ngọc đè thấp lông mày, giẫm lên thảm từng bước, từng bước lại gần cậu ta, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách nửa chiều dài cánh tay.

Ánh mắt Chu Đình Sâm tự nhiên hướng xuống dưới.

Cậu ta nhìn thấy chiếc vòng cổ hình chữ O giữa cổ Hà Kim Ngọc phản chiếu ánh sáng trắng vụn vặt, làm nổi bật làn da ngực lãnh bạch bóng loáng. Chiếc áo sơ mi mảnh khảnh làm vòng eo thon chắc ẩn hiện theo cử động của chất liệu vải. Phần còn lại được quần cạp cao thu eo chui vào hết, chỉ để lộ đường cong mỹ lệ.

Chu Đình Sâm không tự nhiên gãi tai, cứng đờ dời tầm mắt đi.

"Làm bất động sản là chuyện cậu nên làm sao? Một người thiên về kỹ thuật—"

"Anh đi thay một bộ quần áo khác rồi nói chuyện với tôi."

"..."

Hà Kim Ngọc sửng sốt, cúi đầu nhìn trang phục mình đang mặc. Không có lộ liễu, không có bại lộ, thậm chí là bộ bảo thủ nhất trong tủ quần áo của anh.

Lời cậu ta nói là có ý gì? Chê anh dơ sao?

Một ngọn lửa bị trêu chọc đột nhiên bùng lên trong lòng anh, liên quan đến cả động tác trên tay cũng trở nên không khách khí.

Hà Kim Ngọc cắn răng, túm lấy cổ áo Chu Đình Sâm, đi thẳng vào vấn đề: "Từ khi nhà họ Chu phá sản cậu liền luôn theo dõi tôi, trăm phương ngàn kế lại gần tôi, chọc giận tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Anh theo bản năng nghĩ đến điều gì đó, hơi nheo mắt lại: "Hừ, tôi suýt quên mất, cậu thích Tào Bất Phàm, cho nên là muốn bênh vực kẻ yếu cho cậu ta?"

back top