Chương 20
Sau này Hà Kim Ngọc mới biết được, Chu Đình Sâm căn bản không đi gặp Sở Bất Phàm nào cả, mà là ở nhà hầm canh dinh dưỡng cả buổi chiều rồi mang đến bệnh viện cho hắn. Kết quả tìm khắp nơi không thấy người, lúc này mới moi ra địa chỉ của hắn từ miệng Tiểu Đào.
Kết quả vừa tới liền đụng phải cảnh tượng như vậy.
Dù sao hắn trong lòng đã định kiến Hà Kim Ngọc chính là loại người này, khiến Hà Kim Ngọc dỗ dành mấy ngày, Chu Đình Sâm vẫn lạnh nhạt với hắn. Sau này thật sự hết cách, Hà Kim Ngọc đành hỏi: “Anh để ý như vậy, có phải anh thích tôi không? Hử?”
Chu Đình Sâm "Bang" một tiếng đóng sách lại, hơi bực: “Đừng có tự dán vàng lên mặt (tự đề cao bản thân). Buổi chiều tôi còn có tiết công khai (thực hành), trong tủ lạnh có cơm, tự anh hâm nóng đi.”
Hà Kim Ngọc bá đạo duỗi chân ra, chặn lại đường đi của hắn, giọng điệu như lơ đãng mà nhướng lên: “Anh thật sự không thích tôi?”
Âm thanh không bực tức, cũng không có gì sát thương (uy hiếp), phảng phất chỉ là một câu hỏi không được vừa lòng, nhưng lại như mọc râu (lớn lên) mà từ dưới đi lên vấn vít (phàn triền), chui vào máu thịt, bao chặt ngũ tạng lục phủ (nội tâm).
Tình cảm mãnh liệt của Hà Kim Ngọc như ngọn lửa dữ dội đang hung hăng thiêu cháy lý trí của hắn. Hắn đang đau khổ giãy giua nhưng lại không nỡ rời đi, mà lâm vào tình thế lưỡng nan.
Thật lòng mà nói, Hà Kim Ngọc không thể chê vào đâu được, cái gì cũng tốt, cho dù làm đối tượng bên nhau nửa đời sau cũng đủ tư cách.
Chính là, người như Hà Kim Ngọc làm sao sẽ có thật lòng chứ? Nếu là chính mình thật sự luân hãm (sa vào), người này cũng không nhất định quý trọng.
Chu Đình Sâm cũng không cảm thấy ba chữ "Tôi thích anh" khó mở miệng, đồng thời, hắn có một trái tim chân thành tha thiết, hắn sẽ yêu người cũng sẽ thương người, nhưng phương mà hắn trả giá kia cũng cần thiết phải giao cho hắn một trái tim chân thành mới có thể đổi lấy tình cảm bình đẳng này.
Hắn không phải loại cậu ấm ăn chơi trác táng (thích ăn nhậu chơi bời nhị thế tổ) như Lý Hàn Dương, hắn muốn sự ổn định, muốn cùng người thật sự thích kia trải qua quãng đời còn lại, mà không phải một nhân tố không ổn định.
Trừ phi Hà Kim Ngọc nguyện ý thừa nhận trước, nếu không hắn sẽ không dễ dàng nói ra.
Hắn đột nhiên có chút khó thở, quay đầu lại cất kỹ sách vở, lảng tránh nói: “Tối tôi tận lực về sớm nấu cơm, anh đừng ở công ty ăn.”
“Được.” Hà Kim Ngọc gật đầu, rút chân về.
Không trả lời thì không trả lời, hắn cũng quen rồi, chỉ cần Tiểu Chu không tức giận là được.
Giải quyết xong bên Chu Đình Sâm, công ty bên kia cũng không thể nhàn rỗi.
Hà Kim Ngọc quyết tâm muốn điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai phải ra tay với Chu Đình Sâm. Đám người kia nói chuyện khẩu âm có chút kỳ quái, Hà Kim Ngọc phỏng đoán hẳn là một đám lính đánh thuê chịu qua huấn luyện từ Tam Giác Vàng, hơn nữa cắn chết không cung ra người chủ mưu phía sau, vậy người này và bọn họ nhất định tồn tại mối liên hệ nào đó.
Hiện tại, doanh nhân tộc nào có thể xếp được danh hào (danh tiếng) ở toàn bộ Tấn Châu, thì cái nào mà mười mấy năm trước không lén lút dính dáng một chút tới hắc đạo lấy đó để củng cố thế lực của mình?
Chỉ là sau này xã hội không cho phép, một số người có khứu giác chính trị nhanh nhạy sớm tẩy trắng lên bờ, tránh thoát sự chế tài của quốc gia.
Nhưng không đại biểu là đã không có. Một số người làm ra cắt (chọn lọc), số tinh nhuệ còn lại được đưa đến Đông Nam Á bồi dưỡng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Có thể có thực lực này, lại đồng thời không ưa (không quen nhìn) Tiểu Chu, còn có thể có ai à.
Rất nhanh, một phần tư liệu được trình lên văn phòng, hắn không có quyền lợi điều tra đám người này đã tiếp xúc với ai, nhưng thông qua truy tìm tài khoản của người nào đó, sàng lọc từng lớp một đường đuổi tới một cái tài khoản ngoại cảnh (tài khoản ở nước ngoài) mở ở Hong Kong. Bên trong mỗi tháng đúng giờ đánh khoản (chuyển tiền), theo tài khoản liền tra được trên đầu nhà Lý (gia tộc Lý).
Hà Kim Ngọc sắc mặt âm trầm mà ấn diệt tàn thuốc: “Anh tìm mấy cái thứ đầu khó chơi (tay anh chị khó đối phó), hắn gần nhất không phải có mấy cái tiểu hạng mục sao? Làm cho bọn họ qua đó toàn giảo thất bại (phá cho thất bại hết), xảy ra chuyện tính tôi, giảo không hoàng (phá không xong) tôi vì (chỉ) bọn họ là hỏi.”
Tiểu Đào do dự một chút: “Đại thiếu, này thời đại hoà bình…”
“Vậy thêm tiền! Chỉ cần đưa tiền, cái gì sống (việc) cũng có người làm.”
Tiểu Đào đi ra ngoài. Hắn cầm lấy điện thoại nhanh nhanh làm việc gọi điện thoại, biết được mấy bộ phòng ở cùng mấy đợt tiền mặt (phê tiền mặt) mình đưa đều đã đưa đến tay thống soái đạo phê duyệt, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời buổi này, không cho điểm "tâm ý" cái gì hạng mục cũng đừng nghĩ làm thành. Không phải điều khoản có vấn đề chính là trướng mục tài chính không khớp (tài khoản không khớp), bằng không chính là kẹt tại đây kẹt ở đâu, cứ như vậy qua loa (tả hữu một chút tới), bị kéo thời gian cũng đủ hắn tránh (kiếm) mấy chục lần đã trở lại.
Bất quá quan thẩm kế kia cuối cùng đúng rồi (đã thông qua), Hà Kim Ngọc cũng coi như giảm điểm gánh nặng. Kế tiếp phải ra tay mấy cái khác.
Không giải quyết các lãnh đạo cấp cao phụ trách phê duyệt của Cục Đất đai và cấp tỉnh, hạng mục của hắn liền không biện pháp đẩy. Tóm lại lễ (quà cáp) đã không cần tiền dường như hướng lên trên tặng, cuối cùng chờ tới được đại lãnh đạo Bộ Đất đai đến, vừa khéo tới cùng hắn ăn một bữa cơm.
Hà Kim Ngọc thời gian liền định ở vài ngày sau. Thị phi thành bại tại đây nhất cử (Thành bại tại hành động này). Hà Kim Ngọc hắn liền tính đem dạ dày nhét (tắc) rượu lu (vào bình) cũng đến đem mấy cái đại lãnh đạo uống cao hứng.
Bất quá "trước khi chết làm no ma quỷ" (tranh thủ hưởng thụ trước khi gặp nguy), vừa đến điểm tan tầm lập tức mở cửa đi ra ngoài ngồi thang máy, xuống đến gara mở ra chiếc Jaguar bảo bối của chính mình, một chân chân ga dẫm đến biệt thự.
Hắn tâm trạng không tệ, vừa đi vừa lẩm nhẩm hát (hừ hừ tiểu khúc) đi vào, thay giày vớt (lấy) bình Coca ướp lạnh rót trang (lon) từ tủ lạnh. Sau đó sờ soạng một vòng không tìm thấy người, trong lòng chính kỳ quái đâu, còn nghĩ thầm có phải hay không trong khoảng thời gian này hắn chịu món canh cá lạt lẽo hành hạ đến tiều tụy, suy yếu (tra tấn tiều tụy suy yếu) tâm sinh áy náy, mà vô cùng săn sóc mà địa phương ru rú (miêu) lên chuẩn bị cho hắn toàn bộ kinh hỉ?
Đang lúc suy nghĩ miên man lung tung (thiên mã hành không suy nghĩ bậy bạ) thì di động bắn ra tới một cái tin tức.
【 Tiểu Chu: Buổi tối có tiết thực nghiệm, không cần chờ tôi, tự mình ăn đi. 】
Lập tức đem không khí đánh vỡ (Phá tan sự mong chờ).
Hà Kim Ngọc thấy khí (tức giận) thiếu chút nữa quăng ngã di động. Hắn nhưng thật ra muốn ăn à, tủ lạnh liền sợi lông đều không có hắn như thế nào ăn? Sinh gặm dây điện sao!
Đối diện di động, Chu Đình Sâm ấn xuống tắt máy. Áo khoác gió (xung phong y áo khoác) màu đen làm nổi bật (sấn đến) làn da hắn trắng sáng như tuyết, dáng người cao dài. Quần jean đen bọc hai chân thẳng như chiếc đũa, quanh thân tràn ngập khí lạnh lãnh đạm, thu hút người đi đường liên tiếp quay đầu nhìn.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chân đi vào nhà hàng đèn đuốc sáng trưng kia.
Tầng cao nhất tráng lệ huy hoàng. Đèn chùm mạ vàng lấp lánh ánh kim quang, toàn bộ phòng họp (sẽ thính) đều toát ra sự xa hoa lãng phí.
Sở Bất Phàm ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, ăn mặc tinh xảo. Trên mặt vẫn là treo biểu tình cười khanh khách kia, giống y đúc khi hắn mới quen biết người này.
Diện mạo Sở Bất Phàm thiên về nhu hòa một chút, ngũ quan không giống Hà Kim Ngọc có chứa mũi nhọn tính công kích như vậy, một loại ấn tượng yếu mềm hiền lành.
Trên thực tế "tướng từ tâm sinh", người này quả thật là người tốt, nếu không Chu Đình Sâm lúc trước cũng sẽ không si mê hắn như vậy.
Thấy hắn tới, Sở Bất Phàm đứng dậy, nhanh chóng chiêu (gọi) hắn lại đây.
“Bất Phàm ca.” Chu Đình Sâm đi qua, ngồi xuống đối diện hắn.
Kỳ thật hai người đã lâu không có liên hệ qua. Lần này là Sở Bất Phàm chủ động mời hắn tới.
Trong khoảng thời gian này quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, hai người hiện tại gặp mặt đều có chút ngại ngùng không rõ.
Chu Đình Sâm rũ mắt, xoay đĩa chén trà trong tầm tay. Thấy hắn không có ý muốn nói gì, Sở Bất Phàm cười khổ một tiếng, gọi (đưa tới) nhân viên phục vụ (nhân viên tạp vụ) muốn thực đơn: “Ăn cơm trước đi.”
Nhìn bảng điều khiển (truyền đạt cứng nhắc) truyền đạt, Chu Đình Sâm ấn đi xuống: “Nói chuyện trước đi, tôi lát nữa còn phải về nhà.”
Sở Bất Phàm hơi hơi sửng sốt, xua lui nhân viên phục vụ, nghi hoặc lặp lại: “Nhà?”
Thần thái Chu Đình Sâm không quá tự nhiên: “Khoảng thời gian trước chúng tôi ở một cái trên đảo nhỏ tao ngộ kẻ bắt cóc tập kích, Kim Ngọc vì tôi chắn một đao, ở bệnh viện ở vài ngày. Dạ dày hắn hiện tại rất yếu ớt, muốn mỗi ngày uống bổ canh tẩm bổ.”
“Nga, vậy quan hệ hai người hiện tại tốt hơn so với trước kia rất nhiều.” Sở Bất Phàm nói, đáy mắt âm u chợt lóe mà qua. Móng tay nắm dao ăn đều ở trở nên trắng.
“Đình Sâm, dung (cho phép) tôi nói câu không dễ nghe. Hiện tại tôi trên thế giới này có huyết thống thân nhân đã không có (người thân ruột thịt đã không còn). Có đôi khi tôi liền suy nghĩ, trên thế giới này có nhiều đứa trẻ bị nhận nuôi như vậy, dựa vào cái gì từ nhỏ theo tôi muốn chịu đủ khi dễ? Tôi ở Hà gia vài thập niên, không có một ngày là có thể tùng khẩu khí (thả lỏng), tôi quá thực không vui (sống thật không vui).”
“Bất Phàm ca, đã thấy ra điểm (thông suốt một chút).”
“Xem không khai (không thể thông suốt), mặc cho ai đều xem không khai.” Sở Bất Phàm cười khẽ lắc đầu: “Mặc dù đã ở Hà gia vài thập niên, cũng làm theo có thể bị người khác một câu trói đi nhốt lại. Bọn họ chưa bao giờ chịu tán thành tôi, bất luận tôi làm cái gì.”
Sở Bất Phàm nói đến chỗ thương tâm, khổ sở cúi đầu, gần như khó chịu muốn suyễn bất quá tới khí (khó thở).
Nếu là đặt vào trước kia, Chu Đình Sâm đã sớm cùng hắn cùng nhau tức giận mắng Hà Kim Ngọc cùng Lý Hàn Dương bọn họ 800 lần, sau đó nội tâm lại đối ấn tượng người Hà Kim Ngọc đánh đổ thấp nhất.
Nhưng hôm nay, ngàn lời vạn tiếng (thiên ngôn vạn ngữ) nghẹn ở trong cổ họng, hắn như thế nào cũng nói không nên lời.
Hà Kim Ngọc cùng loại người Lý Hàn Dương vẫn là không giống nhau…
“Đình Sâm.”
Hắn bị gọi hoàn hồn, Sở Bất Phàm đã hai mắt đỏ bừng, khóc thương tâm muốn chết. Thân thể khuynh về phía trước (trước khuynh) bắt được cổ tay của hắn, thật cẩn thận hỏi hắn: “Anh còn nhớ rõ bốn năm trước anh đáp ứng tôi sao?”
Nghe vậy, đồng tử Chu Đình Sâm mãnh súc (co mạnh lại), tim đập liền cùng nổi trống dường như.
Sở Bất Phàm nói: “Anh đáp ứng quá tôi, nói muốn giúp tôi hết giận, đem đồ vật Kim Ngọc đều đoạt tới tặng cho tôi, để cho người khác rốt cuộc không khi dễ được tôi.”
“……”
“Đây là anh chính miệng ưng thuận (hứa hẹn).”
“……”
Bốn năm trước, hắn vì ở lâu một hồi Sở Bất Phàm, thường xuyên lôi kéo người ngồi ở bàn đu dây tiền viện (sân trước) nhà mình, thổi gió đêm thích ý tán gẫu. Đề tài Sở Bất Phàm cùng hắn nói đến nhiều nhất đó là về Hà Kim Ngọc.
Bởi vậy, Chu Đình Sâm cũng từ đầu tới đuôi hiểu biết người Hà Kim Ngọc này hào (kiểu) là như thế nào cuồng vọng tự đại, ỷ mạnh hiếp yếu. Cùng khi còn nhỏ giống nhau như đúc.
Lúc ấy hắn còn trẻ khí thịnh, căn bản không đem loại người hư hỏng (lạn người) Hà Kim Ngọc để vào mắt, thật sự quá muốn vì Sở Bất Phàm xuất khẩu ác khí (giải tỏa uất hận), cũng quá tưởng báo đáp người này, vì thế xúc động ưng thuận những lời này.
Hắn chính miệng đối với Sở Bất Phàm nói. Hắn nhớ rõ.
Những lời này như là một phen cự chùy (cây búa lớn) từ trên trời giáng xuống, một chút đem Chu Đình Sâm từ trong mộng đẹp hư ảo đập tỉnh (tạp tỉnh), liên quan những cái đó xúc động khó có thể khắc chế, tình tố thiên ti vạn lũ (tình cảm phức tạp) đều khoảnh khắc hôi phi yên diệt (tan thành mây khói), lộ ra bộ mặt nguyên thủy nhất của hắn —
Cho tới nay, hắn không đều là phải vì Sở Bất Phàm mới nơi chốn cùng Hà Kim Ngọc đối chọi gay gắt sao!
Biệt thự.
Trăng sáng sao thưa, cây cối ban đêm kêu vang không ngừng (đêm trùng trường minh), côn trùng bay lượn (phi trùng) quanh quẩn bên đèn tường.
Hà Kim Ngọc ăn xong cơm hộp gọi điện thoại cho Tiểu Đào, hỏi hắn nhẫn đặt làm thế nào rồi.
Nhẫn dùng tài liệu đều là tốt nhất, được không vận đến nơi thợ thủ công Đức chế tác tại chỗ (hiện trường chế tác), nghe nói sư phụ đơn đặt hàng rất nhiều, hắn còn phải lại chờ mấy ngày.
Này nếu đều có nhẫn, kia hiện trường khẳng định ắt không thể thiếu à, Hà Kim Ngọc lập tức phân phó Tiểu Đào đi chọn cái chỗ ngồi đẹp, Tiểu Đào là nữ hài, ở phương diện này am hiểu, hắn thực yên tâm đem chuyện này giao cho nàng đi.
Hắn muốn — cầu hôn.
Từ hắn ăn một đao sau liền hoàn toàn nghĩ thông suốt (tưởng khai), nếu làm hắn cúi đầu chịu thua người kia là Chu Đình Sâm, kỳ thật cũng không có gì mất mặt, bởi vì hắn là thật lòng thích người này.
Nếu là thật lòng thích, kia vì Chu Đình Sâm làm cái gì đều không quá phận đi?
Hà Kim Ngọc chẳng hề để ý ý tưởng, chỉ là cầu hôn, lại không phải cắt thịt, có thể cùng Tiểu Chu an nhàn trải qua (quá hảo) cuộc sống về sau là được.
“Đại thiếu, bộ phận tài vụ trình lên một phần văn kiện bảo đảm chất lượng đất đai (thổ địa chất bảo văn kiện) ngày mai muốn đưa đi hội đồng quản trị, ngài bớt chút thời gian ký tên.”
“Hảo, anh nghỉ ngơi đi thôi.”
Hà Kim Ngọc cúp điện thoại, nhìn quanh một vòng biệt thự lạnh buốt, nghĩ thầm này không có Tiểu Chu còn rất quạnh quẽ, vẫn là nói gần nhất chính mình cùng hắn ở bên nhau (đãi ở một khối) thói quen náo nhiệt?
Hắn đột nhiên liền minh bạch mấy cái lão thủ trưởng thu băng biệt uyển kia vì cái gì luôn thích hắn bò lên bò xuống, hoạt bát hiếu động tiểu hài tử chính là nhận người hiếm lạ (được người yêu thích).
Hắn đứng dậy, đi phòng ngủ tìm một vòng, lại gãi đầu chuyển tới phòng ngủ, tìm vài lần không tìm thấy máy tính, liền trước lấy cái cứng nhắc (cái kia cứng nhắc) trong ngăn kéo trước trên đỉnh (tạm thời thay thế).
Hẳn là buổi sáng cầm đi công ty quên mang về tới.
Hà Kim Ngọc “Sách” một tiếng, đều cái điểm này, tổng (chẳng lẽ) không thấy được làm Tiểu Đào đưa tới đi? Trong nhà nào còn có máy tính… Notebook, Tiểu Chu hẳn là có à!
Hắn nhớ rõ Tiểu Chu có cái máy tính chuyên môn gửi sao lưu, mà hắn liền dùng cái hộp thư, xong rồi lại cho hắn trộm xóa rớt ký lục không phải thành?
Hắn lấy định chủ ý (đã quyết định), rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì, giống như Chu Đình Sâm không thích người khác tiến phòng ngủ hắn, hơn nữa cửa còn khóa chuyên môn phòng hắn, này muốn thình lình bị hắn phát hiện, kia không phải…
Hà Kim Ngọc cân nhắc một hồi, tâm tình vô cùng buồn bực.
Đơn giản phất tay mặc kệ! Một bộ “Nhà (Ta chính mình gia) tôi tôi còn không thể tiến à, quốc gia nào sẽ lập loại pháp luật phát rồ này, huống hồ quan hệ tôi cùng Tiểu Chu là người khác có thể so sánh sao”! Tư thế, nhẹ nhàng kéo ra ngăn kéo tầng thứ ba huyền quan ở cái thứ hai tường kép rút ra một thanh chìa khóa mới tinh.
Sau đó đứng ở trước cửa phòng ngủ Chu Đình Sâm lén lút (cẩu cẩu tông tông) “Cùm cụp” một tiếng vang nhỏ mở khóa, vô cùng thong dong đi vào.
Trong căn phòng này trang trí vừa thấy chính là phong cách Chu Đình Sâm, liền dùng một loại giọng cùng màu xám, lót nền trắng sữa, phối màu tử khí (màu u tối) vô cùng áp lực.
Hắn rất nhanh tìm được máy tính Chu Đình Sâm, cắt (mở) văn kiện kia mình ký ở hộp thư, lúc sau xóa bỏ ký lục, lại còn nguyên cho hắn thả lại đi.
Làm xong hết thảy này, Hà Kim Ngọc âm thầm thóa mạ (tự chửi) chính mình một câu hèn nhát.
Bất quá không làm không được, hắn vây quanh dạo qua một vòng, nói lên, này vẫn là lần đầu tiên hắn chính thức quan sát phòng Chu Đình Sâm trong bốn năm qua. Rất nhanh, ánh mắt hắn bị tiêu bản album bày đầu giường hấp dẫn.
Là tiêu bản bướm cánh trong (thấu cánh điệp tiêu bản), bị khung ảnh dùng pha lê đóng (phiếu lên).
Hắn nghi hoặc chụp cái ảnh chụp cấp (gửi) Tiểu Đào phát qua đi: “Tiêu bản này như thế nào chỉ có một nửa à.”
【 Tiểu Đào: Đại thiếu, này hẳn là cái tiêu bản tình lữ, này chỉ là một bộ phận trong đó. 】
【 Hà Kim Ngọc: Tiêu bản đều có khoản tình lữ à, thương gia này hiện tại cũng quá sẽ vớt tiền (kiếm tiền). 】
【 Tiểu Đào:… Đại thiếu, cái tiêu bản này thật xinh đẹp, hơn nữa bảo tồn tinh tế, hẳn là chính mình chế tạo ra tới (tự làm). 】
Hà Kim Ngọc gật gật đầu, người Tiểu Chu này ưu điểm không nhiều lắm, chính là cái gì cũng biết làm, hắn cũng không cảm thấy hiếm lạ, chỉ là tổng (luôn) cảm giác thực quen mắt.
Ra phòng hắn hồi tưởng, lẩm bẩm nói: “Ta ở chỗ ai cũng gặp qua tới…”
Hắn đứng ở tay vịn nhìn xuống lầu một, hai tay cắm túi đứng rất lười biếng (tản mạn), đột nhiên cửa mở, hắn thấy Chu Đình Sâm ở huyền quan đổi xong giày mới chú ý tới hắn, trên mặt trong nháy mắt lộ ra một cổ mất tự nhiên.
“Anh như thế nào đứng ở kia? Ăn cơm sao?”
“Ăn à.” Hà Kim Ngọc khảy khảy tóc mái: “Cơm hộp.”
Chu Đình Sâm bước chân lên lầu một đốn, nhíu mày nói: “Lại ăn loại đồ vật không sạch sẽ này.”
Hắn lại xoay người đi xuống, một lát sau, phòng bếp đèn sáng. Hà Kim Ngọc nghiêng đầu, tò mò đi vào nhìn lên, liền thấy Chu Đình Sâm đã cởi áo khoác gió, mặc (lưu) cái áo hoodie dài tay khoác lên tạp dề, trong tay không ngừng quấy canh suông nồi lẩu (lẩu niêu).
“Anh không ăn à?”
Chu Đình Sâm mặt vô biểu tình: “Ăn, hầm cho anh.”
“Lại chỉ phóng muối à.”
“Ân.”
Hà Kim Ngọc nhún mũi (củng cái mũi) lui hai bước, “Nga” một tiếng, trong giọng nói ghét bỏ hiện rõ (tận hiện). Chu Đình Sâm cắn răng, bang một chút chụp (đập) cái muỗng xuống: “Dạ dày anh không tốt, lúc này mới ra bệnh viện không mấy ngày, ngày thường dinh dưỡng canh trốn tránh không uống, hôm nay còn gọi cơm hộp không sạch sẽ bên ngoài, đó là đồ vật anh có thể ăn sao? Vạn nhất lại nhiễm trùng tái phát làm sao bây giờ!”
Chẳng lẽ trông chờ hắn lại mỗi ngày hầm những canh bổ dưỡng này sao? Điều khoản hắn cùng Hà Kim Ngọc đã sớm, đã sớm nên thanh toán, chờ cho đến lúc này hắn đều không nhất định ở chỗ này. Cứ để Hà Kim Ngọc lại tiếp tục tùy hứng đi xuống sớm hay muộn bệnh đau dạ dày.
Chu Đình Sâm lục tục (từ từ) mà hít vào một hơi, ngực cùng bị vạn cây kim đâm nát (lạn) dường như, trong họng (rống gian) nảy lên một cổ toan nhiệt trướng đau (vị chua, nóng, đau nhức).
Đột nhiên! Hắn thấy Hà Kim Ngọc tiến lên hai bước, lòng bàn tay ấm áp dán ở bên tai, ngay sau đó đó là một cổ hương khí thơm ngào ngạt gần sát.
Hà Kim Ngọc câu lấy cổ hắn, nghiêng đầu lưu lại một cái hôn ấm áp ở bên môi hắn.
Tách ra sau, Chu Đình Sâm thật lâu không có động tác, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lại mở miệng thanh âm đã nghẹn thanh: “Hôn tôi làm gì?”
Hà Kim Ngọc dựa vào bệ bếp (đài), tuy rằng là cười nhưng cũng không giống cái loại cười xấu xa thực hiện được ngày thường, mà là một loại vui vẻ phát ra từ đáy lòng (phế phủ), hắn may mắn nói: “Tôi liền biết, tôi không nhìn lầm người.”
Chu Đình Sâm đầu ngón tay ấn một chút dư ôn (hơi ấm còn sót lại) bên khóe miệng, “Cái gì?”
Hà Kim Ngọc cúi đầu, nhìn mũi chân: “Từ lão gia tử qua đời sau, liền rốt cuộc không ai như vậy quan tâm tôi.”
Từ trước về nhà, đều chỉ có hắn nghe cha mẹ hắn quan tâm Sở Bất Phàm, còn vẫn luôn tổng cảm thấy cùng nghe vô nghĩa không sai biệt lắm, lại không chết, có cái gì lo lắng?
Hiện giờ xem như làm hắn cũng một lần nữa thể nghiệm một phen, sau khi lão gia tử chết hắn đã có mười năm sau chưa từng nghe qua loại ngữ khí này, trong lúc nhất thời có chút cảm động.
Phía trước còn nhỏ thì không có gì cảm thấy, hiện tại tuổi tác lớn lên, lại tổng tham luyến (luôn tham luyến). Kỳ thật có thể bị người thường xuyên vướng bận, cũng khá tốt.
Cùng Tiểu Chu quá cả đời, kia càng tốt.
Canh suông tràn ra khỏi nồi, Chu Đình Sâm khó khăn lắm hoàn hồn, luống cuống tay chân lung tung thu thập lên. Tiếp theo, hắn nghe được thanh âm Hà Kim Ngọc thực nhẹ nói “Anh cho tôi nấu cả đời canh đi, tôi thương anh cả đời”.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy người kia cùng người không có việc gì dường như chọn quả nho trên bàn ăn, hắn một lần tưởng (nghĩ) chính mình nghe lầm.
Kỳ thật không có nghe lầm, Hà Kim Ngọc quả thật nói, chẳng qua giây tiếp theo trong nháy mắt hối hận.
Hắn tưởng (nghĩ) chính là, nếu tối nay nói, kia hắn cầu hôn thời điểm không phải không từ (bị từ chối)?
Vẫn là tạm thời đè nặng, bằng không đến lúc đó không kinh hỉ. Hà Kim Ngọc như vậy cân nhắc. Trước mắt tới nói nhanh chóng chứng thực hạng mục vì thượng (ưu tiên làm), chờ hắn ăn uống no đủ lại hảo hảo đằng ra (dành ra) một đoạn thời gian bồi Tiểu Chu, liên quan đem cầu hôn đính hôn gì đó một khối đều vẻ vang làm!
Vì thế, ngày đó hắn cùng mấy cái đại lãnh đạo Cục Đất đai cùng Cục Bảo vệ môi trường kia uống đặc biệt thống khoái.
Kỳ thật cái việc bồi rượu này à, không chỉ có muốn biết uống, còn phải biết khi nào nên uống, uống thời điểm còn phải bán lãnh đạo lời hay, ngẫu nhiên nhắc tới hai miệng (một chút) sự hạng mục là được. Nhóm người này có thể lẫn (hỗn) đến bây giờ ai nấy (ca ca) đều là nhân tinh, liền tính anh không mở miệng người ta cũng biết anh nghĩ muốn cái gì, có được hay không cũng chỉ là lời nói một hai câu của người ta, nhưng có thể làm cho bọn họ nói câu “Được” vậy muốn xem bản lĩnh Hà Kim Ngọc.
Hà Kim Ngọc đương nhiên là có bản lĩnh, có thể lẫn (hỗn) cho tới bây giờ loại địa vị này, cái thứ nhất luyện chính là bản lĩnh trên bàn tiệc. Lưỡi xán hoa sen, bát diện linh lung, lô hỏa thuần thanh (thuần thục).
Làm đám hồ ly tinh già kia gật đầu dễ dàng, chỉ là khổ dạ dày Hà Kim Ngọc mới vừa dưỡng tốt. Tiễn đi mấy cái đại lãnh đạo kia, hắn lập tức nhịn không được, che miệng quỳ gối bên bồn hoa trực tiếp phun cái trời đất u ám, liền kém đem dạ dày từ trong miệng móc ra tới.
Tiểu Đào các nàng mấy cái làm tài xế phụ trách đem lãnh đạo an ổn đưa đến khách sạn, trước mắt chỉ hắn một người. Sau khi phun xong tất nhiên không thể lái xe, vì thế bọc quần áo, tùy tiện tìm cái ghế dài có thể nằm hoãn một hồi bụng quặn đau.
Một đám lão bất tử dùng sức rót hắn, sợ uống không trở về vốn, mẹ nó…
Mơ mơ màng màng mắng hai câu liền ngủ đi qua, cũng có thể nói là bị đau hôn mê. Lại vừa mở mắt, hắn đã ở Hà gia, nằm ở sô pha phòng khách trên người đắp một cái thảm nhung mềm mại (thực mềm).
Hắn ấn đầu đau như muốn nứt (dục nứt đầu) lên, nói giọng khàn khàn: “Ta như thế nào tại đây à.”
Sở Bất Phàm liếc mắt nhìn hắn, lại quay lại tới: “Tôi đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy anh nằm ở ven đường, kêu thế nào cũng không tỉnh, chung quanh cũng không có gì người, liền trước mang anh về nhà.”
“Nga.”
Hà Kim Ngọc khó chịu mà dựa nghiêng trên sô pha hoãn một hồi.
Đôi mắt hắn hé mở (mị khai) một cái khe (phùng), thấy Sở Bất Phàm từ mấy cái trong phòng qua lại xuyên qua, cuối cùng ôm hòm thuốc màu trắng lại đây. Thẳng đến nâng lên tay hắn, hắn mới phát hiện cổ tay có thương tích, hẳn là bị bồn hoa cắt một đường, thực cạn (thiển).
Nhưng thật ra Sở Bất Phàm, lại là dùng povidone lại là cho hắn lấy đồ vật dán, vội nửa ngày.
Hắn giơ tay, ánh mắt mê ly dừng lại ở cái băng keo cá nhân nhạt màu (thiển sắc) kia, không biết nghĩ tới điều nào, đầu óc hỗn độn ong một chút lập tức thanh tỉnh.
Hắn nheo lại đôi mắt: “Thứ này, từ đâu làm ra?”
Sở Bất Phàm phản ứng một hồi, mới hiểu được hắn chỉ chính là băng keo cá nhân trên tay, nói: “Là tôi chính mình, tuy rằng tiện nghi, nhưng thực dùng tốt (rất tiện). Lần trước Chu thiếu cũng là tay bị thương tôi cho hắn dán một cái, nghe nói ngày hôm sau thì tốt rồi.”
Quả nhiên, hắn liền nói quen mắt đâu!
Mặc dù Tiểu Chu thẳng thắn quá (thành thật kể) chuyện cùng Sở Bất Phàm, nhưng hắn nghe xong vẫn là sinh khí, một phen xốc lên thảm từ sô pha xuống dưới, trong miệng châm chọc: “Anh cùng hắn cảm tình thật đúng là tốt à.”
Sở Bất Phàm hơi hơi mỉm cười: “Không phải, tối hôm qua tôi cùng hắn ăn cơm khi hắn còn tổng nhắc tới anh, so sánh với tôi, vẫn là Kim Ngọc anh cùng hắn cảm tình muốn càng tốt.”
“Cùng anh ăn cơm?” Hà Kim Ngọc trong lòng lập tức lộp bộp một chút, chuông cảnh báo tiếng nổ lớn.
Nhưng lý trí lại nói cho hắn nên tin tưởng Chu Đình Sâm, lập tức phản bác: “Phát cái gì điên? Hắn ở phòng máy tính làm nửa buổi tối thực nghiệm, từ đâu ra thời gian cùng anh ăn cơm! Sở Bất Phàm, anh gần nhất là không thoải mái, nhưng cũng đừng ỷ vào những cái đó không kiêng nể gì tới ghê tởm tôi!”
Muốn nói Tiểu Chu lừa hắn, hắn là một vạn cái không tin. Tuy nói người kia ngày thường là ngạo khí một chút, quật một chút, nhưng đạo đức trong lòng còn ở, không nói dối là điểm mấu chốt cơ bản nhất.
Sở Bất Phàm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt liền không xê dịch ở trên người hắn không dời (không dịch khai), chờ hắn hoàn toàn xả xong giận (tiết xong khí), móc ra di động chính mình mở ra album đưa cho hắn.
“Cho tôi di động làm gì!”
Hà Kim Ngọc liếc mắt nhìn lên, ngây ngẩn cả người. Đó là một trương ảnh chụp chụp lén từ mặt sau, bên trong quả thật là hai người bọn họ, mà thời gian quay chụp cũng vừa lúc ở tối hôm qua, phía trước Chu Đình Sâm về nhà.
Thời gian kẹp (tạp) vô cùng vi diệu (diệu), hắn thậm chí vô pháp chứng minh thời gian đoạn kia Chu Đình Sâm ở phòng thí nghiệm.
Hà Kim Ngọc ánh mắt khẽ biến, vớt lên quần áo trên sô pha liền hướng ra bên ngoài. Một lát sau, lại lần nữa quay trở lại (lộn trở lại tới), mặt thoát mùi rượu (tán mùi rượu) vô cùng âm trầm, lập tức chạy về phía Sở Bất Phàm, một phen nắm lấy cổ áo hắn.
Cắn răng nói: “Anh cùng tôi nói thật, anh cùng Tiểu Chu rốt cuộc là cái gì quan hệ? Anh thích hắn, vẫn là hắn thích anh?”
Trực giác nhạy bén hắn nhận thấy được bức ảnh kia không thích hợp, đảo (chẳng) phải thật giả, mà là góc độ quay chụp có vấn đề.
Đó là một trương ảnh chụp "chụp lén" từ mặt sau, thậm chí đều không thể nói là chụp lén, mà là quay lưng lại phương hướng Chu Đình Sâm quang minh chính đại chụp một trương.
Như vậy vấn đề tới, ảnh chụp là ai chụp, vì cái gì Sở Bất Phàm trong tay sẽ có bức ảnh này? Nếu là tống tiền làm tiền, chẳng lẽ hắn không nên là đối tượng tốt nhất sao? Nhưng hắn liền sợi lông động tĩnh cũng chưa nghe được!
Cùng với cảm thấy người chụp ảnh lùi một bước (lui mà cầu tiếp theo) đi áp chế một cái tiền lời nhỏ nhất Sở Bất Phàm, chi bằng hoài nghi chính là Sở Bất Phàm chính mình chụp! Và (Thả) chụp được bức ảnh này, chính là vì cho hắn triển lãm!
Sở Bất Phàm cũng không phản kháng, tùy ý hắn nắm, “Kim Ngọc, tôi cùng Chu thiếu chính là quan hệ anh hiện tại nhìn đến, gần (chỉ) là tôi đối hắn có ân cứu giúp (tích thủy chi ân) mà thôi.”
“Đánh rắm! Lời này lừa cái tên ngốc (lăng đầu thanh) Tiểu Chu kia còn chưa tính, anh cho tôi cũng là ngốc nghếch (ngốc bức) hai ba câu là có thể lừa gạt qua đi? Anh tiếp cận hắn, hoặc là ham tiền (đồ tài) hoặc là ham người (đồ người), bằng không anh cũng là cái ngốc nghếch!”
Sở Bất Phàm tính tình tốt mà nhìn hắn: “Anh cảm thấy tôi sẽ ham hắn cái gì đâu?”
Hà Kim Ngọc hơi sững sờ (vi lăng), sau một lúc lâu, buông lỏng ra tay đang nắm (nắm tay) quần áo hắn, đứng ngây tại chỗ (ngốc tại tại chỗ) khó thở (tê suyễn) mấy hơi thở, trong ánh mắt áp không được lửa giận bùng lên (bạo. Tức giận tức). Hắn nhanh chóng chỉ mấy cái người hầu cường tráng: “Các ngươi mấy cái đi lên, đem cửa (môn) hắn đập nát (tạp).”
Sở Bất Phàm nhấp miệng, xanh cả mặt: “Kim Ngọc, muốn đi vào trực tiếp lấy chìa khóa chính là, cần gì (hà tất) lấy một cánh cửa xả giận (xì hơi) đâu?”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Hà Kim Ngọc quát (uống) hắn một câu, xoay người nắm lên chén trà đập bên chân người hầu, “Tôi ở Hà gia nói chuyện đều mặc kệ dùng đúng không? Còn không mau đi!”
Đám người kia bị quát lớn sau không ngừng nghỉ (mã bất đình đề) mà chạy đến lầu hai. Hai phút sau, vài tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, ván cửa bị đập nát vụn (nát nhừ). Hà Kim Ngọc đá văng khối ván mỏng manh (mảnh khảnh bản tử) đang xử (vướng) tại khung cửa trung gian kia, khí thế nặng nề mà đi vào.
Hắn liền tìm đều không tìm, lập tức chạy về phía bàn lùn TV.
Quả nhiên, cái khung ảnh tiêu bản bướm cánh trong phong một nửa kia còn bày. Hà Kim Ngọc nhéo khung biên, dùng sức đến cả người phát run.
Hắn nói đi, hắn nói quen mắt đâu, nguyên lai hắn sớm tại mấy tháng trước liền gặp qua cái đồ vật dơ này, chỉ là lúc ấy còn không có nghĩ nhiều, cho rằng cái đồ chơi lừa gạt tình lữ (lừa lừa tình lữ ngoạn ý) nào đó thương gia làm tới!
Kết quả là Chu Đình Sâm tặng… Đây là Chu Đình Sâm sớm tại bốn năm trước liền tặng cho Sở Bất Phàm làm đồ vật tình lữ!
Người ta liền như vậy quang minh chính đại bày ở phòng ngủ, bốn năm, hắn cùng Chu Đình Sâm yêu nhau bốn năm cũng chưa phát hiện, nguyên lai trên thế giới này, chỉ có hắn mới là cái ngốc nghếch (ngốc bức) kia!
Hà Kim Ngọc lửa giận công tâm, gầm lên một tiếng, giơ tay đem tiêu bản đập nát (tạp chia năm xẻ bảy)!