VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 2

Chương 2

 

Hà Kim Ngọc lúc này đang dồn nén cơn nóng giận. Tuy ngoài mặt vẫn cười nhưng thực chất trong lòng đã sớm tính toán xem phải thu thập người kia như thế nào.

Hắn mang một khuôn mặt ôn nhu, nhưng cơ bản không hề dính dáng gì đến hai từ đó. Ba tuổi đã có thể trèo cây trộm trứng chim, năm tuổi dám trộm súng tháo băng đạn của ông nội để dọa nạt bọn trẻ cùng tuổi. Sau khi bị lão gia tử phát hiện, hắn bị trói vào cột nhà suýt chút nữa bị đánh chết, thế mà nửa tháng sau đã có thể nhảy xuống giường khỏe mạnh như thường. Chờ đến khi lão gia tử qua đời, hoàn toàn không còn ai quản được, hắn càng trở nên vô pháp vô thiên.

Hiện giờ đã được coi là thu liễm lắm rồi.

Sở Bất Phàm theo bản năng run rẩy, cứ như không phải đang đứng cạnh em trai mình, mà là đang đứng bên cạnh một quả địa lôi có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Gió lạnh cuối thu gào thét thổi qua, nhưng trên đỉnh đầu cậu ta lại không ngừng đổ mồ hôi.

Vì thế, cậu ta siết chặt lòng bàn tay, đặt ánh mắt lên người Chu Đình Sâm.

Dù Chu Đình Sâm có ổn trọng đến mấy, sắc mặt lúc này cũng có chút rạn nứt. Lông mày anh ta hơi run rẩy, nghiến răng nói: “Về nhà!”

Hà Kim Ngọc nhướng mày: “Chỉ có thế thôi sao?”

Chu Đình Sâm nắm chặt nắm tay, đóng sầm cửa xe lại. Cửa sổ hé mở một nửa, anh ta không hề quay đầu nhìn ra bên ngoài thêm lần nào nữa, không muốn phản ứng với bất kỳ ai.

Hà Kim Ngọc cúi đầu, châm lại điếu thuốc vừa bóp tắt, đáy mắt cuối cùng cũng có chút thả lỏng: “Được, nếu anh thích ở bên cạnh tôi, tôi cũng không đuổi anh đi, cứ tiếp tục ở lại đi.”

Sau đó, hắn tâm trạng không tồi nghịch bật lửa, vòng sang bên kia xe, đập vào mắt chính là Chu Đình Sâm đang tức giận đến mức đáy mắt đỏ lên.

Rốt cuộc cũng mới 22 tuổi, tính ra chỉ là một đứa trẻ con, giấu giếm cũng không biết giấu. Hà Kim Ngọc xích lại gần ngồi xuống, giơ tay cào cào cằm anh ta: “Chờ tối về nhà tôi sẽ thưởng cho anh thật tốt.”

Chu Đình Sâm quay mặt đi, cười lạnh: “Chờ anh có thể bước vào cửa phòng tôi đã.”

Hà Kim Ngọc cười lớn, tài xế “Cạch” một tiếng khóa cửa xe. Hắn lười biếng dựa ra sau, “Đúng là không vào được, nhưng anh cũng trốn không thoát đâu. Đi, Tiểu Trương, về nhà.”

Sở Bất Phàm một mình đứng lẻ loi ở cửa, nhìn chiếc Bentley màu đen ngang nhiên phóng đi xa sau một cú đạp ga.

Kiêu ngạo như “Hà đại thiếu”, nhưng đến lúc cần làm việc thì ai cũng không thoát được. Về đến biệt thự, hắn còn chưa kịp tắm đã chui tọt vào thư phòng, xử lý công vụ, quỹ hội và một số dự án trọng điểm sắp tới.

Hà Kim Ngọc làm việc liên tục, đến tận đêm khuya bước ra khỏi thư phòng cũng mang theo vẻ mệt mỏi.

“Đại thiếu, đây là một phần tài liệu về mảnh đất hôm nay ngài và Vương tổng đã nói chuyện, vừa được trình lên.”

Lão Vương tên thật là Vương Khánh, rất có giao tình với Hà Kim Ngọc. Kêu ông ta là lão Vương nhưng người lại không hề “già”, mà là lãnh đạo trong Cục Đất đai. Nghe nói cấp trên có ý định thăng ông ta lên cấp Sảnh trong năm nay, trong tay nắm giữ không ít tài nguyên đất đai ở thủ đô.

Việc chọn địa điểm xây dựng công ty mới của Chu Đình Sâm giao cho ông ta là yên tâm nhất.

Nghĩ đến đây, Hà Kim Ngọc nghiến răng. Tên khốn Chu Đình Sâm này, hôm nay suýt nữa làm hắn mất mặt.

“Đưa đây.”

Nhận lấy từ tay Tiểu Đào, ánh mắt sắc bén lướt qua các điều khoản về quyền sở hữu, địa chất và tình trạng mặt bằng, “Ừm, không có vấn đề gì, đưa cho Vương Khánh đi, hắn biết phải làm thế nào rồi.”

“Vâng.” Tiểu Đào là nữ thư ký của hắn, nhận được mệnh lệnh liền quay về làm việc tiếp nối.

Hà Kim Ngọc xoa bả vai, rời đi từ một đầu hành lang dài. Khi đi ngang qua phòng Chu Đình Sâm, hắn vô cùng khó chịu “Sách” một tiếng.

Cánh cửa gỗ đặc kia đóng chặt, Hà Kim Ngọc nhịn rất lâu mới không đá văng nó ra.

Hắn và Chu Đình Sâm không phải như lời đồn đại bên ngoài, thật ra họ đã quen nhau từ khi còn nhỏ.

Lúc đó, hắn cùng Lang Trang và mấy vị thái tử đảng thủ đô khác cùng được nuôi dưỡng tại biệt thự Thu Băng. Chu Đình Sâm đến muộn hơn, nhỏ hơn hắn 4 tuổi. Ngày đầu tiên được đưa đến, Hà Kim Ngọc đã nhìn trúng ngay. Đôi mắt tròn xoe của cậu bé lúc ấy như quả nho, mặt lại non nớt, đáng yêu hơn nhiều so với bộ dạng chỉ muốn đánh nhau với hắn hiện tại.

Lúc ấy Hà Kim Ngọc đã thầm tính toán, nếu Chu Đình Sâm là con gái thì sau này lớn lên sẽ cưới về để mỗi ngày được ngắm nhìn.

Sau này lớn lên, mọi người đều dọn ra khỏi biệt thự. Hà Kim Ngọc cũng dốc toàn tâm toàn lực vào sự nghiệp, lần nữa gặp lại Chu Đình Sâm là bốn năm trước, khi nhà họ Chu phá sản. Lúc đó Chu Đình Sâm vừa mới thành niên. Hà Kim Ngọc mừng rỡ người quen gặp lại, cũng chẳng màng là nam hay nữ, trực tiếp đưa người về.

Nói ra, thủ đoạn hắn dùng lúc đó quả thật có phần làm khó người khác, thế nên Chu Đình Sâm bây giờ vẫn không thích hắn, ngày nào cũng tìm cách chọc tức hắn!

Hà Kim Ngọc như một tên lưu manh, giơ ngón giữa về phía cánh cửa gỗ: “Thằng ranh, tao không tin không trị được mày, sớm muộn gì cũng làm mày quỳ xuống cầu xin nhận sai!”


Trong phòng vẫn còn đèn sáng, Chu Đình Sâm cởi áo khoác, tắm rửa thay bộ đồ ngủ bằng vải cotton, đặt máy tính bảng lên bàn. Trên đó là bản kế hoạch và chương trình của công ty họ.

Chu Đình Sâm vừa lau tóc, một tay đặt điện thoại bên cạnh máy tính bảng.

Trần Thông Kiêm ở đầu bên kia video hớn hở: “Anh đừng nói, thật sự tà môn. Mã số đăng ký bị kẹt gần cả tháng trời đột nhiên hôm nay gửi tin nhắn, nói mai đến lấy. Hắc, tôi còn nghĩ phải móc thêm tiền từ tay tôi ra, xem ra tôi mỗi ngày thắp hương cũng có tác dụng rồi.”

“Có cái này mới có thể mở tài khoản. Hai ngày nữa cậu gọi bọn họ đi xem mảnh đất kia, rồi tính toán xem phải xây dựng như thế nào.”

Nói đến đây, Trần Thông Kiêm vỗ đùi: “Cái anh gửi cho tôi ấy hả? Đừng nói nữa, là chỗ tốt! Giao thông tiện lợi, trung tâm kinh tế, mấu chốt là rất gần đồn cảnh sát và ngân hàng. Đừng nói nữa, công ty chúng ta đúng là…”

Trần Thông Kiêm rưng rưng nước mắt: “Đứa con cưng của Ngọc Hoàng Đại Đế rồi, chúng ta không phát tài thì ai phát tài đây!!”

“Đừng nói nhiều nữa, bên đó nói chừng nào sẽ thanh toán số tiền còn lại?”

“Mẹ nó, đừng nói nữa, còn đang kiện tụng đó. Nhưng chứng cứ của chúng ta đầy đủ, chắc cũng nhanh thôi.”

“……”

Chu Đình Sâm giơ tay tắt điện thoại, nhéo giữa mày đi ra ban công hóng gió một lát. Anh ta ở lầu 3, vị trí phong thủy tốt nhất, có thể nhìn toàn bộ hậu viện không sót gì. Hà Kim Ngọc ở lầu hai.

Biểu cảm Chu Đình Sâm có vài phần chán ghét âm ỉ, nhưng khi nhìn về phía ô cửa sổ đang sáng đèn kia, nội tâm anh ta lại dâng lên một nỗi mệt mỏi vô bờ.

Năm 18 tuổi nhà họ Chu phá sản. Cũng trong năm đó, anh ta bị Hà Kim Ngọc cứu khỏi tay bọn cho vay nặng lãi và ký một bản điều khoản. Toàn bộ nợ nần của nhà họ Chu được chuyển sang tên Hà Kim Ngọc, đổi lại là chính bản thân anh ta.

Trong lòng Chu Đình Sâm có một triệu lần không muốn. Anh ta sớm biết Hà Kim Ngọc thực sự không phải người tốt.

Nhưng nếu không ký, cha mẹ anh ta có lẽ sẽ không gánh nổi món nợ khổng lồ, mà nhảy từ lầu 18 xuống mất.

Bốn năm, bốn năm qua anh ta cũng từng thử sống hòa bình với Hà Kim Ngọc, nhưng mà…

Sống chung dưới một mái nhà với loại người này, quả thực còn tra tấn hơn cả cực hình!

“Vô sỉ, đồ khốn!”

Chu Đình Sâm nghiến răng, quay người đóng sầm cửa ban công.


Chu Đình Sâm muốn đến mảnh đất kia cùng Trần Thông Kiêm và mọi người đi khảo sát, nên mặc một bộ đồ thể thao gọn gàng. Vừa xuống lầu, anh ta đã thấy Hà Kim Ngọc ngồi trong phòng ăn, một tay cầm báo cáo, một tay nâng ly cà phê nóng hổi.

Hôm nay là cuối tuần, Hà Kim Ngọc dậy hơi muộn. Áo ngủ trên người còn chưa cởi, cổ chữ V rộng mở, làn da trắng nõn trước ngực sáng lên, trơn bóng tinh tế. Theo đường cong hướng lên trên, là một khuôn mặt đẹp trai thành thục.

Gương mặt này đặt ở Kinh thành đều là loại số một số hai, chỉ là giữa mày tụ lại vẻ tà khí, ánh mắt ngang ngược bức người. Đa số mọi người không dám nhìn thẳng hắn, tự nhiên cũng xem nhẹ dung mạo đáng khen duy nhất trên người hắn.

Hà Kim Ngọc nhìn chằm chằm báo cáo, nâng cà phê lên nhấp một ngụm, giây tiếp theo, hắn rút ba tờ giấy ăn ra nhổ hết, rồi ném luôn cả cái ly.

“Mang ly này đi.”

Trợ lý sinh hoạt là người mới đến, vừa nghe lời này sợ đến mức vội vàng mang cà phê đi xuống, trên mặt sợ đến sắp khóc.

Tiểu Đào đi ngang qua cửa vỗ vỗ cậu ta, “Đại thiếu thích Coca lạnh.” Cậu trợ lý mắt đầy vẻ cảm kích, Tiểu Đào cười đi qua, cúi người hô một tiếng “Chu thiếu.”

Hà Kim Ngọc lúc này mới nhận thấy Chu Đình Sâm, nâng mí mắt lên đánh giá một lượt, ngữ khí không mấy vui vẻ: “Tôi nói quần áo của anh cũ kỹ, đặc biệt xấu, cả ngày mặc như thể vợ chết vậy! Lên lầu, mặc bộ tôi mua cho anh vào.”

Chu Đình Sâm liếc nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Không đi nữa là muộn, bọn họ còn đang đợi tôi.”

“Lại đi phòng thí nghiệm à?”

“Đất.”

Hà Kim Ngọc nhìn thoáng qua mặt trời lớn ngoài cửa sổ: “Đi sớm vậy? Hẹn hò với gái cũng không cần tốn nhiều thời gian đến thế đâu.”

Chu Đình Sâm châm biếm đáp lại: “Buổi chiều tôi còn có thí nghiệm phải làm, anh nghĩ ai cũng giống anh sao?”

“Lời này hơi oan uổng cho tôi rồi nha. Tôi là gay thuần chủng, nếu không anh nghĩ tại sao lúc trước tôi lại nhìn trúng anh?” Hà Kim Ngọc không cho là đúng, cười híp mắt ra hiệu cho Tiểu Đào.

Tiểu Đào gọi vài người lại dặn dò điều gì đó, mấy người trợ lý lập tức chạy ra ngoài đóng sầm cửa chính lại, ngay cả cửa sổ cũng khóa kín.

Tiểu Đào: “Đại thiếu, theo như ngài phân phó, hiện tại không ai có thể đi ra ngoài.”

Trong mắt Chu Đình Sâm hiện lên một tia mơ hồ. Tiểu Đào tiến lên, làm động tác “mời”, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Đại thiếu nghỉ ngơi, nếu ngài không thay đồ, e là cả ngày cửa cũng sẽ không mở đâu.”

“Cái gì… Hà Kim Ngọc!”

Hà Kim Ngọc làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lật xem báo cáo trong tay.

Thái độ trầm mặc lại kiên quyết.

Chu Đình Sâm hung hăng lườm Hà Kim Ngọc một cái, phủi tay ném áo khoác, mang theo một thân tức giận lên lầu.

Anh ta vừa đóng cửa, trên mặt Hà Kim Ngọc lập tức lộ ra một nụ cười xấu xa: “Tao không trị được mày à, thằng nhãi ranh!”

Mặc dù mang tính cưỡng chế, nhưng ánh mắt thẩm mỹ của Hà Kim Ngọc thật sự tốt. Những năm gần đây chơi khắp các pub ở thủ đô đã sớm rèn luyện khẩu vị, quần áo hắn chọn cho Chu Đình Sâm đều là hàng cao cấp sáu chữ số trở lên.

Chu Đình Sâm mặc một chiếc áo sơ mi đen vàng, vai rộng lưng hùm khiến quần áo cứng cáp hơn, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Hà Kim Ngọc vòng hai vòng, soi mói nói: “Cũng coi là ra dáng người rồi.”

Chu Đình Sâm mặt đen sầm: “Hà Kim Ngọc, có phải anh cố ý không?”

Hà Kim Ngọc vuốt cằm tinh tế đánh giá anh ta, không chút để tâm: “Cố ý cái gì?”

“Tối qua,” Chu Đình Sâm liếc xéo, lửa giận ẩn hiện trong mắt: “Anh rõ ràng biết Bất Phàm ca chỉ là xuất phát từ lòng tốt giúp tôi, lại cố tình nói những lời làm cậu ấy khó xử, vì cũng chỉ là thể diện hai xu của Hà đại thiếu anh, chút nào không nghĩ đến Bất Phàm ca sẽ vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng.”

Nói đến chuyện này, Hà Kim Ngọc hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh nói chuyện này à. Anh nghĩ nhiều rồi Tiểu Chu, tôi chỉ là không thích thấy anh thân mật với người khác, đổi thành người khác, tôi cũng sẽ như vậy.”

Nói đến đây, Hà Kim Ngọc vung tay, không hề bận tâm.

Mọi người đều biết, Chu Đình Sâm là người của Hà đại thiếu. Người khác hơi chút tỏ vẻ thiện chí với Chu Đình Sâm là Hà Kim Ngọc đã khó chịu ba bốn ngày rồi. Tối qua Sở Bất Phàm chỉ là đụng vào họng súng mà thôi.

Chu Đình Sâm cố kìm nén sự thôi thúc muốn xé nát quần áo trên người, nghiến răng nghiến lợi đẩy hắn ra: “Hà Kim Ngọc, anh đúng là một kẻ thối nát! Sở Bất Phàm nói thế nào cũng là anh trai anh.”

“Anh trai tôi à? Để tôi nghĩ xem…” Hà Kim Ngọc cười như không cười, giả vờ suy nghĩ: “Trước khi mẹ tôi sinh tôi cũng không bị sẩy thai, tôi lấy đâu ra anh trai?”

“……”

“Chỉ là con nuôi thôi, cũng tính là anh ruột sao?”

Khóe mắt Chu Đình Sâm khẽ giật giật, đã bị loại ý nghĩ này của hắn làm cho kinh ngạc đến mức kinh hãi.

Anh ta không thể tiếp tục giao tiếp nữa, quay người cầm lấy ba lô trên sô pha, mặt lạnh tanh, không quay đầu lại bước ra ngoài.

“Mẹ nó,”

Hà Kim Ngọc nhìn chằm chằm hướng anh ta rời đi, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, túm lấy ly thủy tinh trong tầm tay đập tới.

Mảnh vỡ thủy tinh văng ra, rạch một đường máu rất nhỏ trên mu bàn tay Chu Đình Sâm.

back top