TRÓT ĐỘNG LÒNG BAO NUÔI CHÀNG SINH VIÊN NGHÈO

Chương 16

Tôi và Chu Tỉ Ngôn rơi vào một bầu không khí kỳ lạ.

Tôi biết, là do sự khó chịu đơn phương của tôi, kiểu bẽ mặt vì lời tỏ tình bị từ chối.

Thực ra tôi hiểu rõ trong lòng, điều này thật vô lý.

Tôi hai mươi sáu tuổi mới động lòng, thích Chu Tỉ Ngôn, nhưng lại làm mình làm mẩy vì cậu ta giữ vững đạo đức nghề nghiệp chỉ xem tôi là kim chủ để hầu hạ, điều này thật ấu trĩ.

Nhưng tôi không thể kiểm soát được.

Tôi không biết từ lúc nào, cảm xúc ổn định mà tôi luôn tự hào hoàn toàn không tồn tại trước mặt Chu Tỉ Ngôn.

Tôi thích lải nhải kể những chuyện phiền lòng, than phiền những điều không vui, không che giấu sự nóng nảy và buồn bã của mình trước mặt cậu ta.

Cậu ta luôn im lặng lắng nghe, nhìn tôi với ánh mắt rất xót xa, rồi vụng về nhưng nghiêm túc dỗ dành tôi.

Tôi có chút ỷ lại.

Chu Tỉ Ngôn nhận ra sự lạnh nhạt của tôi.

Khi tôi lại một lần nữa né tránh bàn tay cậu ta đưa ra muốn ôm tôi, cậu ta đứng sững lại, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua sự bối rối.

Đứng ngây ra đó rất lâu, tay buông thõng, cả người xám xịt.

Tôi nhìn mà lòng quặn lại.

Rõ ràng người bị từ chối là tôi, người nên buồn phải là tôi chứ? Sao cậu ta lại trông như người thất tình vậy?

Nhưng nhìn bóng lưng cậu ta, cảm xúc xót xa vẫn chiếm ưu thế.

Tôi thầm mắng mình một câu là không có tiền đồ.

Lê bước qua, vòng tay ôm lấy eo cậu ta từ phía sau, áp mặt vào tấm lưng rộng rãi của cậu ta.

"Tôi đói rồi, Chu Tỉ Ngôn."

Nói xong, thấy lời an ủi này quá cứng nhắc, bèn xoay cậu ta lại, ngẩng đầu, hôn nhanh lên má cậu ta một cái.

Làm xong tất cả những điều này, tôi mới chợt nhận ra— tôi lại đang dỗ dành người khác sao? Tôi lại làm cái chuyện dỗ dành người khác này sao?

Chu Tỉ Ngôn ôm tôi vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ tôi, tham lam hít hà.

Tôi cảm thấy cổ mình ướt một mảng, giọng cậu ta mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, tủi thân muốn chết: "Tôi còn tưởng mình không còn được anh thích nữa anh trai... Tôi rất sợ anh không cần tôi nữa."

Tôi lắp bắp: "...Khóc cái gì? Sao tôi lại không cần cậu?"

Khoảnh khắc ôm chặt cậu ta.

Tôi tự tuyên án với chính mình: Xong rồi, Thẩm Mộ Lễ.

 

back top