Hạ Tầm say mèm nâng đôi mắt mờ ảo lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Chu Tỉ Ngôn.
Mắt cậu ta đột nhiên mở to, giật mạnh tay Tống Quyết ra, chỉ vào Chu Tỉ Ngôn, giọng nói kích động:
"Tần Thiếu Vũ! Đồ súc sinh nhà mày! Mày còn dám xuất hiện trước mặt Mộ Lễ của bọn tao! Nó thích mày như thế mà mày đối xử với nó như vậy! Đồ heo thối đồ ngu xuẩn! Hôm nay ông đây không đánh c.h.ế.t mày thì thôi!"
Tôi bị cậu ta gầm lên khiến đầu óc choáng váng, Tần Thiếu Vũ?
Nheo đôi mắt say nhìn xung quanh: "Hả? Tần Thiếu Vũ? Tần Thiếu Vũ nào ở đây?"
Động tác ôm tôi của Chu Tỉ Ngôn cứng lại, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Tống Quyết phản ứng cực nhanh, từ phía sau ôm chặt lấy Hạ Tầm còn đang muốn xông lên chửi bới, một tay dùng sức bịt miệng cậu ta lại.
Anh ta nhìn Chu Tỉ Ngôn một cái, cũng ngẩn ra: "Xin lỗi, em trai tôi say quá, nhận nhầm người. Mộ Lễ cứ để cậu chăm sóc nhé."
Nói rồi, nửa kéo nửa ôm đưa Hạ Tầm còn đang giãy giụa nức nở đi mất.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tôi dựa vào người Chu Tỉ Ngôn, đầu óc vẫn còn quay cuồng, chỉ cảm thấy bàn tay đang đỡ eo tôi siết mạnh đến mức hơi đau.
Lẩm bẩm gọi cậu ta: "Bảo bối, cậu nhẹ chút, làm tôi đau rồi."
Cậu ta như tỉnh lại, lực đạo lỏng ra một chút, nhưng cơ thể vẫn cứng đờ.
"Anh, cởi áo khoác ra trước đi, áo ướt mặc không thoải mái."
Tôi dựa vào ghế sofa, có cốc nước được đưa đến môi tôi, tôi ngoan ngoãn uống vài ngụm theo tay cậu ta.
Đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp, cảm thán: "Oa, đẹp thật."
Biểu cảm của Chu Tỉ Ngôn trở nên rất kỳ lạ, cố gắng chịu đựng điều gì đó, khóe miệng trễ xuống, vành mắt hơi đỏ, trông vừa buồn bã vừa tủi thân.
Tim tôi như bị véo một cái, dâng lên chút đau xót.
Tôi muốn dỗ cậu ta, bảo cậu ta đừng bày ra vẻ mặt đáng thương đó.
Thế là tôi ghé sát, vụng về hôn nhẹ lên khóe miệng cậu ta, giống như cách cậu ta thường lấy lòng tôi.
Cậu ta không động đậy, để yên môi tôi áp vào môi cậu ta, không nhiệt tình đáp lại như mọi khi.
Tôi không hài lòng, đưa tay kéo cổ áo cậu ta, tay không ngoan ngoãn sờ xuống dưới, miệng lầm bầm: "Đừng không vui nữa, mau cho anh đi, cậu nhanh lên..."
Chu Tỉ Ngôn thở dốc một hơi, đưa tay đỡ lấy đùi tôi, bế bổng tôi lên, hôn tôi một cách hung dữ.
Tôi quấn lấy eo cậu ta, vòng tay qua cổ cậu ta.
Cậu ta phát điên rồi, không còn dịu dàng, không còn lý trí.
Ôm tôi đi lên phòng ngủ, giữ nguyên tư thế ôm chặt, mỗi bước đi là một lần nhấp nhô, quá mức rồi, tiếng cầu xin của tôi đều bị cậu ta nuốt vào trong môi lưỡi.
Giọng nói đứt quãng: "...Chu, Chu Tỉ Ngôn, cậu điên rồi sao? Cậu muốn lấy mạng tôi à?"
Chu Tỉ Ngôn cười một tiếng, như thể rất hài lòng: "anh trai, anh còn nhận ra tôi, tốt lắm. Đúng, tôi là Chu Tỉ Ngôn, tôi không phải người nào khác."
Ngã vào chăn nệm mềm mại, sự kích thích mãnh liệt làm tầm nhìn tôi mờ đi, khó tập trung.
Chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ tàn nhẫn của cậu ta chao đảo trước mắt tôi.