TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 81

Moore khoanh chân xem Cố Thừa Nghiên thu dọn đồ đạc, không chút đồng tình hỏi: “Lần này tin tức chuẩn xác không đấy? Đừng có hưng phấn mà đi, rồi lại hụt hơi.”

Cố Thừa Nghiên: “Lần này là một trăm phần trăm.”

Moore: “Lần trước cậu cũng nói thế.”

Cố Thừa Nghiên liếc hắn một cái.

Moore: “... Lần trước nữa cũng vậy.”

“Nhưng lần này không giống nhau,” Cố Thừa Nghiên nhấn mạnh, “Lần này là vì tôi đã thấy được lịch sử trò chuyện giữa vợ cậu và vợ tôi. Cậu ấy nói với Hi Lạc, cậu ấy ở Thành phố Boer Mạn, hành tinh Hà Vân.”

Moore cảm thấy không ổn: “Sao cậu lại thấy được lịch sử trò chuyện của vợ tôi?”

Cố Thừa Nghiên lặng lẽ nhìn hắn. Hình ảnh như dừng lại, vài giây sau, hắn quay đầu, ngữ khí bình thường nói: “Bởi vì tôi giám sát tài khoản xã giao cá nhân của Hoàng hậu điện hạ.”

Moore: “À...”

Moore: “CÁI GÌ???”

Hắn bỗng nhiên nâng cao âm lượng: “Cậu giám sát cái gì???”

Cố Thừa Nghiên xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc, làm ngơ trước bất kỳ lời nào tiếp theo của Moore.

“Cậu muốn làm gì hả Cố Thượng tướng?! Giám sát tài khoản xã giao cá nhân của Hoàng hậu? Cậu có hơi gan to quá rồi đấy!”

“Này! Tôi đang nói chuyện với cậu!”

Cố Thừa Nghiên miễn cưỡng trả lời hắn một câu: “Ồ, vậy ngài cứ phán tôi tội mưu phản đi.”

Moore: “Cậu tưởng tôi không dám sao?”

Có lẽ là lần đầu tiên sau ba tháng nhận được tin tức chính xác, sắp tìm được Cảnh Nặc, sự bực bội kéo dài mấy tháng qua của Cố Thừa Nghiên tan thành hư không, tâm trạng cuối cùng cũng dịu đi phần nào. Tay thu dọn đồ đạc không ngừng nghỉ, trong lúc bận rộn lại còn dành thời gian cười với Moore một cái. Chỉ có điều nụ cười này nhìn kiểu gì cũng thấy đầy vẻ khiêu khích.

Moore: “...”

Moore: “Tôi hỏi cậu...”

Moore: “Cậu có...”

Cố Thừa Nghiên thu dọn xong món đồ cuối cùng, đóng vali lại, quay người nhìn Moore nói: “Yên tâm, Bệ hạ Hoàng đế, tôi không nhìn thấy cảnh mỗi đêm cậu gửi video nhỏ cầu sủng hạnh cho Hoàng hậu điện hạ đâu, một lần cũng không nhìn thấy!”

Moore: “!!!”

Hắn hung dữ nói: “Cậu c.h.ế.t chắc rồi, Cố Thừa Nghiên. Tôi tuyên bố cậu đã chết!”

“Chờ cậu chết, tôi sẽ đích thân rút tiền từ kho tư để tặng Cảnh Nặc làm của hồi môn. Tôi muốn cậu ấy gả đi thật vẻ vang!”

Cố Thừa Nghiên: “...”

Hắn làm lơ lời tàn nhẫn của Bệ hạ, xoay người xách vali đi.

Moore nghĩ: Thôi, mình chấp nhặt với hắn làm gì. Chỉ là một Alpha độc thân lớn tuổi đáng thương mà thôi. Khó khăn lắm mới tìm được một Beta làm vợ, kết quả vợ còn bỏ trốn.

Đúng lúc này, Moore và Cố Thừa Nghiên đồng thời nhận được tin khẩn: Hành tinh Hà Vân đột phát tình huống, kiểm tra thấy tần suất tương tự với lớp chắn ở phía bắc Seville trước đây. Hiện tại, Thành phố Boer Mạn đã mất liên lạc.

Lòng Cố Thừa Nghiên thắt lại: “Thành phố Boer Mạn?!”

Đúng lúc này, Hi Lạc vội vàng chạy tới: “Tôi nghe nói...”

Hắn nhìn thấy vẻ mặt của Moore và Cố Thừa Nghiên, nói: “Xem ra hai người đều nhận được tin rồi. Tôi chuẩn bị xuất phát đi trước Boer Mạn thành.”

Moore vừa định ngăn cản, Hi Lạc nói: “Báo cáo nói lớp chắn lần này có chút khác biệt nhỏ so với lần trước. Dường như chỉ là để ngăn chặn tín hiệu thông tin trên phạm vi lớn, không kiểm tra thấy ký sinh vật. Phương tiện giao thông và máy móc trí năng đều có thể sử dụng. Chắc là rất dễ giải quyết, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

“Không có nguy hiểm gì mà cậu còn đi? Nếu dễ giải quyết, cứ để Cố Thừa Nghiên đi là được. Huống hồ, hắn đi là để tìm Cảnh Nặc, cậu đi làm gì?” Moore đang lo lắng nên nói năng lấp bấp, những lời nên nói và không nên nói đều thốt ra hết.

Hi Lạc nheo mắt lại, ánh nhìn băn khoăn giữa hai người, chất vấn Moore: “Cậu giám sát tài khoản cá nhân của tôi?”

Moore lập tức nói: “Là Cố Thừa Nghiên! Tôi đang mắng hắn đây, quá vô pháp vô thiên rồi!”

Cố Thừa Nghiên không đáp lại.

Chuyện quá gấp, không kịp nói nhiều. Hi Lạc và Cố Thừa Nghiên nhanh chóng dẫn người chạy tới Thành phố Boer Mạn.

Trên đường bay vượt cấp, Hi Lạc truy vấn: “Từ khi nào bắt đầu?”

Lần này Cố Thừa Nghiên trả lời hắn: “Từ khi tôi xác định Cảnh Nặc bỏ đi.”

Thần sắc hắn cũng có chút u ám, trông có vẻ rất bất mãn: “Tôi cũng không biết tại sao, vận mệnh sắp đặt khiến tôi cảm thấy dù cậu ấy chạy trốn có âm thầm đến mấy, thì cũng sẽ không đề phòng mà liên lạc với cậu.”

“Nhưng ít nhất không phải liên lạc với mấy tên Alpha lung tung rối loạn kia,” Cố Thừa Nghiên kìm nén sự buồn bực không ngừng trong lòng, miễn cưỡng tìm được một chút an ủi cho bản thân.

Ngừng một chút, hắn bổ sung: “Tên trong phòng tối kia là ngoài ý muốn, cậu ấy không cố ý đi tìm tên tóc vàng đó.”

Hi Lạc trợn trắng mắt: “Cậu tốt nhất là thả người ta trước khi tìm được Cảnh Nặc. Bằng không chờ Cảnh Nặc quay về nhìn thấy cậu đối xử với bạn cậu ấy như thế, à, còn đ.ấ.m đá người ta nữa... Chậc chậc, không biết Cảnh Nặc sẽ nghĩ thế nào?”

Cố Thừa Nghiên hừ một tiếng, ánh mắt tối sầm: “Chờ bắt cậu ấy về, tôi còn có một đống sổ sách muốn tính toán với cậu ấy trước.”

Hi Lạc: “... Ồ, vậy chúc cậu may mắn.”

Cậu vẫn nên độc thân đến c.h.ế.t đi.

Một lúc lâu sau, Cố Thừa Nghiên đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút do dự hỏi: “Tôi... nên làm thế nào?”

Hi Lạc quay đầu nhìn hắn.

Thần sắc Cố Thừa Nghiên rối rắm, dường như còn mang theo sự nhẫn nhịn và xấu hổ không tiện nói ra: “Cậu ấy luôn không thích những thứ tôi cho. Tôi cũng không biết cậu ấy muốn gì. Tôi luôn cảm thấy cậu ấy còn rất nhiều hiểu lầm về tôi.”

Hi Lạc vẫn nhìn hắn không nói gì.

Cố Thừa Nghiên: “...”

Hắn hít sâu một hơi, nói một cách ôn hòa: “Tôi muốn thỉnh giáo cậu...”

Hi Lạc nói: “Thế thì được chứ?”

“Cái gì?”

“Cậu đã từng dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cậu ấy chưa? Cậu đã từng nghiêm túc hỏi cậu ấy muốn gì chưa? Cậu không thể luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu ấy, rồi còn cảm thấy mình làm rất tốt, điều đó vô nghĩa.”

“Nếu cậu thực sự muốn hiểu cậu ấy, hãy bình tĩnh lắng nghe xem cậu ấy nói gì.”

“Cậu nên tôn trọng cậu ấy, chứ không phải tự mình cảm động.”

Sắc mặt Cố Thừa Nghiên ngưng trọng, dường như đang suy tư.

Khi họ đến Thành phố Boer Mạn, mới phát hiện người dân ở đây không hề nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Mọi người đều tiến hành các hoạt động thường nhật một cách trật tự, ngược lại còn thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của họ.

“Tôi không liên lạc được với cậu ấy.” Hi Lạc nóng nảy nói. Từ khi nhận được tin tức, hắn đã luôn cố gắng liên lạc với Cảnh Nặc, nhưng trước sau không thành công.

Cố Thừa Nghiên nhíu mày, rất nghi ngờ nhìn Hi Lạc: “Cậu sẽ không mật báo cho cậu ấy trước rồi chứ?”

“Cậu đùa cái gì vậy? Tình huống hiện tại rõ ràng là có kẻ muốn đối phó Cảnh Nặc, sao tôi có thể để cậu ấy một mình chạy loạn nữa?” Hi Lạc quả thực cạn lời.

Vậy là thật sự không liên lạc được.

Tim Cố Thừa Nghiên căng thẳng.

Chỉ có một khả năng, bọn người kia đã tìm thấy Cảnh Nặc trước một bước.

 

back top