Cố Thừa Nghiên đến giờ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng buổi sáng mọi thứ còn tốt đẹp, lúc gọi điện thoại cũng không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, vậy mà sao Cảnh Nặc lại đột ngột âm thầm rời đi?
Không hề có dấu hiệu báo trước.
Hắn thậm chí còn nghĩ Cảnh Nặc bị người khác mang đi. Những điều đã bàn với Bệ hạ Moore khiến hắn vô cùng cảnh giác. Mục đích hắn trở về sớm là để dặn dò Cảnh Nặc tạm thời không nên ra ngoài một mình, nếu hắn không có thời gian đi cùng thì phải có người theo sát.
Nhưng khi hắn phát hiện Cảnh Nặc không mang theo gì cả, chỉ mang theo chiếc túi vải bạt màu đen cũ kỹ kia, Cố Thừa Nghiên đột nhiên hiểu ra.
Không ai uy h.i.ế.p cậu, không ai dẫn cậu đi. Là chính cậu muốn đi.
Tại sao?
Cố Thừa Nghiên đi hỏi Hoàng Hậu, Hi Lạc không hề cảm kích điều này, nói rằng từ khi trở về hắn còn chưa kịp liên lạc với Cảnh Nặc. Hắn lại đến Học viện Hoàng gia hỏi thăm, các giáo sư đều hỏi lại: Cảnh Nặc không phải đang xin nghỉ sao? Mấy ngày nay không thấy cậu đến trường.
Những người gần gũi với Cảnh Nặc chỉ có gã to con ngốc nghếch kia và Giáo sư Lư An. Cố Thừa Nghiên cảm thấy Cảnh Nặc càng không đời nào liên hệ với họ.
Cảnh Nặc nói với hắn rằng trời lạnh, không muốn dậy, không muốn ra ngoài, còn phàn nàn trên điện thoại rằng bánh mì tiệm online khó ăn. Thế nhưng thực tế, khi ra khỏi nhà, cậu mặc rất mỏng manh, và tiệm online đó hôm nay cũng không hề giao bánh mì đến.
Những điều cậu nói đều là giả dối. Bộ dạng ngoan ngoãn cậu thể hiện trước mặt hắn chỉ là để ổn định hắn.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong tích tắc rồi bị Cố Thừa Nghiên gạt phăng.
Không thể nào.
Hắn không tin.
Cả Vệ Hải, những người khác và quản gia đều góp phần giúp Cảnh Nặc rời đi. Những lời Cảnh Nặc nói với họ không ngoài mục đích là muốn dành cho Cố Thừa Nghiên một bất ngờ.
Đây là bất ngờ em dành cho anh sao, Cảnh Nặc?
Họ kể rằng, vẻ mặt và ngữ khí của Cảnh Nặc lúc đó rất chân thành, thậm chí còn hơi thẹn thùng, không giống như giả vờ.
Em đã lừa dối tất cả mọi người.
Vậy thì, khi đối diện với anh, những điều đó... cũng là giả sao?
Nụ cười dành cho hắn, vẻ nũng nịu, bộ dáng ngoan ngoãn quyến luyến.
Cũng là sự giả vờ, dùng để mê hoặc anh sao?
Những suy nghĩ hỗn độn và mãnh liệt lập tức cuốn phăng lấy hắn. Một tia tàn khốc chợt lóe lên trong mắt Cố Thừa Nghiên.
Hắn bỗng tự hỏi: Cảnh Nặc, rốt cuộc em đã lên kế hoạch rời đi từ khi nào?
Sau khi tìm hỏi khắp nơi mà không có kết quả, Cố Thừa Nghiên nhanh chóng quyết định dẫn người truy đuổi đến hành tinh Helsin.
Cảnh Nặc còn không biết người nhà mình đã được Cố Thừa Nghiên đón đi. Nếu cậu muốn bỏ trốn, chắc chắn nơi đầu tiên cậu tìm đến sẽ là gia đình mình.
Thực ra, nếu Cố Thừa Nghiên đến sớm hơn một bước, có lẽ đã bắt gặp Cảnh Nặc vừa vặn.
Cảnh Nặc rời đi chỉ là ý nghĩ bộc phát, không hề có kế hoạch mười phần hoàn hảo. Cũng may mắn là hôm đó mọi chuyện thuận lợi, không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, ngoại trừ việc Cố Thừa Nghiên về sớm, mọi thứ khác đều nằm trong kế hoạch của cậu.
Nhưng cậu đã trì hoãn một lúc trên đường đi.
Việc Cố Thừa Nghiên không lập tức truy tìm đến hành tinh Helsin lại cho Cảnh Nặc thêm thời gian đào thoát.
Vì Cố Thừa Nghiên ôm một tia ảo tưởng cuối cùng đi hỏi Hi Lạc và các giáo sư ở học viện, chưa chịu bỏ cuộc, thực chất là không muốn tin Cảnh Nặc bỏ trốn, mà chỉ là... đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.
Rốt cuộc em rời đi vì điều gì, Cảnh Nặc?
Cơn giận dữ bùng lên, nhanh chóng quét qua toàn bộ đại não. Hắn khao khát bắt Cảnh Nặc về ngay lập tức, hỏi cho ra lẽ, tại sao lại bỏ đi không một tiếng động? Giận dỗi? Hờn dỗi? Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao?
Trong thời kỳ nhạy cảm này, em một mình chạy đến nơi nào đó không rõ, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?
Lỡ như kẻ chủ mưu đứng sau ký sinh vật nhân cơ hội bắt được em, muốn giải quyết khắc tinh này trước thì sao?
Chẳng hề khiến người ta yên tâm chút nào.
Phi thuyền đáp xuống cách căn nhà cũ nát của Cảnh Nặc 50 mét. Cố Thừa Nghiên liếc mắt một cái đã thấy gã Alpha lưu manh Hunt đứng khoanh tay trước cửa.
Cố Thừa Nghiên sải bước tiến về phía Hunt, khí thế hùng hổ, như mãnh thú hung ác sắp cắn đứt cổ con mồi.
“Hải~ Thượng tướng Cố.” Hunt ngoài mặt cười toe toét đón tiếp, giây tiếp theo, Cố Thừa Nghiên đi đến trước mặt hắn, túm chặt cổ áo, nhấc bổng hắn lên, giận dữ gằn hỏi: “Là mày xúi giục nó bỏ đi?”
Hunt ngay lập tức mũi chân cách mặt đất, cổ bị cổ áo siết, sắp không thở nổi. Hai tay vội vàng đập vào cánh tay Cố Thừa Nghiên: “Ai ai, từ từ, từ từ, Thượng tướng đại nhân... Ngài như vậy, tôi không thở được!”
Lực tay Cố Thừa Nghiên nới lỏng một chút. Hunt tưởng hắn sẽ thả mình xuống, ngờ đâu cánh tay Cố Thừa Nghiên vung mạnh, ném thẳng hắn xuống đất.
Hunt ngã xuống nền đất cứng rắn, cú va chạm mạnh khiến hắn ho dữ dội. Cố Thừa Nghiên nhấc chân giẫm lên n.g.ự.c hắn, quát: “Nói! Cảnh Nặc đi đâu rồi?”
Hunt thầm nghĩ, người này quả không hổ danh là Thượng tướng Đế quốc trong truyền thuyết, ra tay đã tàn nhẫn như vậy, chẳng cho ai cơ hội nói chuyện tử tế.
Cú giẫm này, xương sườn trong lồng n.g.ự.c sắp gãy hết rồi.
Trời ơi, Cảnh Nặc đi theo hắn, sống những ngày thế nào chứ?
“Ngài bình tĩnh một chút, Thượng tướng đại nhân, bình tĩnh một chút. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện không tốt hơn sao?” Hunt khó nhọc mở miệng.
Vệ Hải ngồi xổm bên cạnh Hunt, vỗ vỗ mặt hắn: “Cậu nhóc, tôi khuyên cậu nên thức thời, mau nói cho chúng tôi biết Cảnh Nặc đi đâu. Tự nhiên chúng tôi sẽ không làm khó cậu.”
“Được được được.” Hunt giơ tay đầu hàng, liên tục xin tha. “Tôi nói, tôi nói.”
“Nhưng tôi có một điều kiện...”
“Cậu nghĩ bây giờ cậu có tư cách để nói điều kiện với chúng tôi sao?” Vệ Lộ lắc đầu. “Cậu có muốn nhìn rõ tình cảnh hiện tại của mình không?”
“Ha ha... Khụ ặc, khụ khụ khụ!” Hunt muốn cười lớn, nhưng chân Cố Thừa Nghiên đè trên người lại khiến hắn không thở nổi. Hắn lấy lại bình tĩnh một chút, nói: “Mạng tiện như tôi, c.h.ế.t cũng chẳng có gì. Nhưng Thượng tướng ngài không phải đang muốn tìm Cảnh Nặc sao? Ngài không tính từ chỗ tôi biết cậu ấy đi đâu à?”
“Điều đó phải xem rốt cuộc cậu có biết hay không. Nếu nó không nói cho cậu, thì giữ mạng cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cố Thừa Nghiên lạnh lùng nói.
“Tôi nói, tôi nói, tôi đảm bảo sẽ nói! Thượng tướng, chân tôn quý của ngài có thể dời đi một chút được không?”
Cố Thừa Nghiên hừ một tiếng, thu lại chiếc giày đang giẫm trên n.g.ự.c hắn.
Hunt ngồi dậy, phủi phủi dấu giày và bụi bặm trên ngực, lẩm bẩm: “Đây là đồ mới mua đấy...”
Ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của mấy người kia dừng lại trên người hắn. Hunt thực sự không thể bình tĩnh được nữa, hắn khoanh chân ngẩng đầu nhìn họ: “Được rồi, tôi có thể nói cho các người biết Cảnh Nặc đi đâu, nhưng với một điều kiện tiên quyết—”
“Tôi yêu cầu xác nhận người nhà cậu ấy hiện tại đều rất an toàn. Chờ tôi thấy họ bình an vô sự, tôi sẽ nói cho các người biết, cậu ấy đã đi đâu.”
Nói xong, hắn buông tay, cười nói: “Đây là một giao dịch không tồi, phải không, Thượng tướng đại nhân?”
Không ngờ, những lời này của Hunt lập tức chọc giận Cố Thừa Nghiên.
“Ngươi muốn chết.” Khuôn mặt Cố Thừa Nghiên dữ tợn, nặn ra từng chữ từ kẽ răng, trông còn đáng sợ hơn lúc nãy.
Gần như ngay lập tức, Cố Thừa Nghiên siết chặt cổ Hunt, túm hắn từ dưới đất lên. Điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với việc kéo cổ áo. Mặt Hunt đỏ bừng.
Mắt ưng của Cố Thừa Nghiên tràn ngập sự phẫn nộ đỏ thẫm. Hắn giận quá hóa cười, từ từ hỏi: “Ngươi đang giở trò lưu manh với ta à? Ngươi không biết trước đây ta làm gì sao?”
Hunt không thể hô hấp, vô lực đập vào cánh tay Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên nhìn chằm chằm hắn, hận không thể đốt cháy hắn thành tro.
“Ngươi có tư cách gì để nói điều kiện với ta?”
Ánh mắt Cố Thừa Nghiên chầm chậm quét qua xung quanh. Nơi này cằn cỗi, lạc hậu, mặt đất đầy cát vàng và bụi bặm, còn căn nhà chắp vá rách nát của Cảnh Nặc càng thêm thê lương.
Hắn đưa người nhà Cảnh Nặc rời khỏi môi trường như thế, xử lý đám đòi nợ đã gây phiền phức cho họ, và thực hiện mọi sự sắp xếp đều vì Cảnh Nặc. Nếu không phải Cảnh Nặc, làm sao hắn có thể đại phát từ tâm như vậy?
Hắn biết người nhà Cảnh Nặc rất quan trọng với cậu, nên muốn dành cho cậu một bất ngờ.
Vậy mà bây giờ gã tóc vàng này lại có ý gì? Nghi ngờ hắn bất lợi với người nhà Cảnh Nặc? Nghi ngờ hắn sẽ ra tay với họ? Họ ở trong tay Cố Thừa Nghiên, lại là chuyện cần phải xác nhận an toàn trước sao?!
Đây là Hunt nghi ngờ, hay là Cảnh Nặc nghi ngờ?
Cậu ta dựa vào đâu mà dám nghi ngờ dụng tâm của hắn như vậy?
Cố Thừa Nghiên đột nhiên lớn tiếng gọi khắp xung quanh: “Cảnh Nặc! Em ra đây! Em về với anh ngay, anh sẽ không giận em. Ra đây!”
“Vô dụng, Thượng tướng...” Vẻ mặt đỏ bừng của Hunt lộ ra một nụ cười gần như chế giễu, hắn cười khó nhọc: “Cậu ấy đã đi lâu rồi, không nghe thấy đâu.”
Lửa giận trong lòng Cố Thừa Nghiên càng cháy lớn hơn, lực tay siết chặt. Môi Hunt run rẩy, không phát ra được âm thanh nào.
“Cảnh Nặc.” Cố Thừa Nghiên trầm giọng gọi: “Em muốn bạn em c.h.ế.t sao?”
Giọng hắn xuyên qua cơn gió thu hiu quạnh, vọng lại trên bãi đất trống trải.
Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng vọng lời hắn nói.
Cố Thừa Nghiên cắn chặt răng sau, dùng phương thức hắn không muốn dùng nhất để uy hiếp: “Cảnh Nặc, em chắc chắn không ra sao? Em đừng quên, cha và em trai em đều đang trong tay anh. Em chuẩn bị bỏ rơi họ, mặc kệ sống c.h.ế.t của họ sao?!”
Vẫn không có đáp lại.
Cố Thừa Nghiên tin rằng Cảnh Nặc đã đi thật xa.
Con tin trong tay không có tác dụng. Dù có g.i.ế.c hắn cũng chẳng ích gì. Cố Thừa Nghiên buông tay, tha cho Hunt.
“Hô—” Hunt đột ngột hít vào một hơi, khó nhọc lấy lại hơi thở.
Hắn sợ hãi sờ lên cổ mình, có thể thấy rõ vết bóp đã chuyển từ đỏ sang tím.
Vừa rồi có khoảnh khắc hắn đã nghĩ cổ mình thực sự sẽ bị Cố Thừa Nghiên bóp đứt.
Hắn đối xử với Cảnh Nặc cũng như thế này sao?
Lửa giận vô danh nổi lên trong lòng Hunt.
“Thượng tướng,” Sắc mặt Hunt lạnh băng, tim hắn muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh nói từng chữ với Cố Thừa Nghiên: “Nếu ngài thực sự cảm thấy mạng chúng tôi tiện, có thể tùy ý đánh g.i.ế.c hoặc lấy ra làm vật uy hiếp, thì tôi cũng không có gì để nói, tôi thà rằng Cảnh Nặc chạy trốn càng xa càng tốt.”
“Cảnh Nặc không có ở đây, nhưng nếu ngài thực sự không quan tâm Cảnh Nặc, chỉ vì cậu ấy... phạm sai lầm, hay chọc giận ngài, mà phải ra tay với người nhà cậu ấy, thì dù ngài có g.i.ế.c tôi ngay bây giờ, tôi cũng sẽ không tiết lộ về hướng đi của cậu ấy dù chỉ một chữ.”
Cố Thừa Nghiên nheo mắt lại. “Phạm sai lầm? Chọc giận ta? Cậu ta nói với ngươi như thế sao?”
“Không, cậu ấy không nói gì cả.” Hunt ho khan hai tiếng, cười cười. “Tôi đoán.”
“Đó là chuyện giữa ta và cậu ấy, không tới lượt ngươi đoán mò.” Cố Thừa Nghiên khinh miệt liếc xuống dưới, như thể đang nhìn một vật chết.
“Đưa hắn về cho ta.” Cố Thừa Nghiên xoay người đi về phía phi thuyền.
Hunt bị Vệ Hải và Vệ Lộ thô bạo kẹp hai bên kéo đi, đẩy về phía trước: “Ê, nhẹ tay thôi, các cậu muốn đưa tôi đi đâu?”
Vệ Hải liếc hắn một cái với ánh mắt biết thừa còn hỏi: “Cậu không phải nói, muốn thấy người nhà Cảnh Nặc rồi mới chịu nói hướng đi của cậu ấy sao?”
Hunt nghe lời này, trái tim đang treo ngược mới hạ xuống. Yên tâm được một lát, lại thấy căng thẳng.
Yên tâm là vì nếu dám dẫn hắn đi, điều đó chứng tỏ Cảnh thúc và các em hẳn là đã được sắp xếp rất tốt.
Căng thẳng là vì, hắn không ngờ chấp niệm của Cố Thượng tướng đối với Cảnh Nặc lại sâu đến thế.
“Cố Thượng tướng của các cậu lẽ nào thực sự thích Cảnh Nặc sao?” Hắn lẩm bẩm hỏi.
Vệ Hải liếc xéo hắn: “Chuyện không nên hỏi, đừng hỏi.”
Chậc, tám chín phần mười rồi.
Bị áp lên phi thuyền, Hunt tự an ủi trong đau khổ: Sao hai lần đến Đế Tinh đều trong tình trạng thảm hại như thế này chứ. Đây chẳng lẽ là cái giá phải trả khi lên hành tinh lớn sao?
Nhưng nhìn qua, dường như Cảnh Nặc phải trả cái giá còn lớn hơn.
Lần này Hunt không bị bịt mắt, trên đường lén lút quan sát Cố Thừa Nghiên.
Tin đồn về hắn ở bên ngoài rất nhiều. Có người nói hắn bò ra từ đống xác chết, ăn thịt người sống, uống m.á.u người để tồn tại. Có người nói hắn bạo ngược, thị huyết, hỉ nộ vô thường, ra tay đánh g.i.ế.c ngay lập tức.
Tóm lại, những kẻ mà hắn thấy không vừa mắt, lập tức phải biến mất khỏi thế gian.
Đừng hỏi còn có luật pháp hay không, hiển nhiên, người đàn ông này chính là luật pháp.
Một Alpha đáng sợ như vậy lại nảy sinh hứng thú với Cảnh Nặc, thật không thể tưởng tượng nổi.
Cảnh Nặc chỉ là một Beta thôi mà.
Alpha làm sao có thể ở bên Beta chứ? Dù là thật lòng, cũng sẽ không lâu dài. Nếu chỉ là chơi đùa, thì Cảnh Nặc chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở.
Nhìn qua vẻ vang không ai sánh bằng, nhưng Cảnh Nặc ở bên hắn chắc chắn là không vui, không tình nguyện.
Nếu họ đã định không lâu dài, nếu có thể vớt vát được lợi ích, có lẽ Cảnh Nặc sẽ chịu nhẫn nhịn.
Hunt hiểu Cảnh Nặc, cậu ấy rất biết nhẫn nhịn.
Vậy mà Cảnh Nặc lại không thể nhịn được đến ngày người này mất đi hứng thú với cậu.
Vị Thượng tướng đại nhân này chắc chắn đã làm chuyện gì đó quá đáng.
Hunt rất ít khi thấy Cảnh Nặc khóc. Cậu là đứa trẻ từ nhỏ đã gánh vác gánh nặng gia đình, khổ sở nào mà chưa từng trải qua? Nhưng dù những ngày tháng có khó khăn đến mấy, cậu vẫn cắn răng chịu đựng.
Cảnh Nặc rất giỏi tự tiêu hao, cả ngày treo cụm từ “đại Beta nam tử hán” trên miệng, nở nụ cười ngây ngô, cứ như nói nhiều thì cậu thực sự có thể chịu đựng mọi gian khổ của một nam tử hán vậy.
Cậu ấy chắc chắn không tay trắng mà rời đi. Việc cậu ấy lựa chọn quay về mang theo người nhà cùng trốn, đã cho thấy cậu ấy nhất định có sự tự tin.
Vậy thì chạy nhanh đi, Cảnh Nặc, chạy thật xa.