TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 60

Không đợi Cố Thừa Nghiên hạ lệnh, Fran đã nhanh chóng khởi xướng liên lạc tới quang não của Cảnh Nặc.

Nhưng mà một tràng “Đô đô” vang lên… Cảnh Nặc không nghe máy.

Fran đội ánh mắt bốc lửa của Cố Thừa Nghiên bay nhanh gọi lần thứ hai.

Vẫn là không nghe máy.

Là sản phẩm của máy móc thông minh, Fran lần đầu tiên phát sinh cảm xúc của nhân loại —— hắn hiểu được thế nào là mồ hôi ướt đẫm.

Tổ tông! Ngươi mau nghe máy đi!!!

Nhưng mà đối diện c.h.ế.t sống không nghe, đánh đến lần thứ ba thậm chí trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Ba anh em nhà họ Vệ ba chân bốn cẳng đè lại Cố Thừa Nghiên.

“Thượng tướng, xin bình tĩnh!”

“Thượng tướng, bình tĩnh! Bình tĩnh nha! Không thể tới gần Khu vực Khống chế!”

“Fran! Gọi lại! Mau!!!”

Lúc này phi thuyền Cảnh Nặc đã bay ra rất xa, sắp nhìn không thấy dấu vết.

Hi Lạc ngăn Fran lại: “Khoan đã, để ta thử xem.”

Hắn dùng quang não liên hệ nhị mô của Cảnh Nặc. Chỉ một tiếng “Tít” vang lên, đối diện đã chuyển máy.

Hi Lạc: “……”

Cố Thừa Nghiên: “……”

Fran: “…………”

Đây là kỳ thị! Kỳ thị!!!

Giọng nói vui vẻ giống như một tiểu ngốc bức của Cảnh Nặc truyền đến từ quang não: “Lạc Lạc, có chuyện gì vậy? Tìm ta có việc sao? Nói Cố Thừa Nghiên có ở cạnh ngươi không, hắn vừa nãy liên tiếp gọi cho ta vài cuộc điện thoại, cũng không biết chuyện gì, ta đều không dám nghe… Hắc hắc, ngươi đoán ta đang ở đâu? Đoán đúng ta liền nói cho ngươi!”

Cố Thừa Nghiên cắn răng, nhìn chằm chằm quang não Hi Lạc nổi trận lôi đình, gật đầu biên độ nhỏ, giận quá hóa cười.

Hay lắm, thật giỏi lắm.

Hi Lạc ho khan hai tiếng, giọng nói có chút mất tự nhiên nói: “Nặc Nặc, ngươi hiện tại lái phi thuyền quay về.”

“Hả?”

“……”

Đối diện Cảnh Nặc trầm mặc một lát, thăm dò một cách chột dạ: “Các ngươi… Thấy ta?”

“Cảnh Nặc!” Cố Thừa Nghiên một bước sải tới, gầm lên qua quang não Hi Lạc: “Ngươi hiện tại lập tức lập tức, quay đầu về đây cho lão tử!!”

Cảnh Nặc sợ đến giật mình, chiếc phi thuyền đang liên kết tinh thần thể với hắn cũng vì thế rung lên ba cái trên không.

Ba anh em nhà họ Vệ vội vàng tiếp tục lôi kéo Cố Thừa Nghiên.

“Thượng tướng bình tĩnh, bình tĩnh!”

“Ngài làm sợ hắn hắn càng không dám tới đây.”

Hi Lạc một tay đẩy Cố Thừa Nghiên, một tay giật lấy quang não, quay lưng bay nhanh nói với Cảnh Nặc: “Nặc Nặc, ngươi mau phản hồi lại đi, ngươi đã tiến vào Khu vực Khống chế, nơi đó rất nguy hiểm, quay đầu ra, chúng ta đều ở bên ngoài.”

“Dựa theo tuyến đường vừa rồi của ngươi bay trở lại, chúng ta ở ngay phía sau ngươi năm km.”

“Nhưng mà…” Quang não truyền đến giọng nói nhút nhát của Cảnh Nặc, hiển nhiên bị tiếng gầm của Cố Thừa Nghiên dọa sợ mất mật, hắn nhỏ giọng nói: “Ta không dám.”

“Không sao, Cố Thừa Nghiên cũng không giận lắm.” Lời này nói ra Hi Lạc cũng thấy chột dạ, hắn bổ sung thêm: “Ngươi mau tới đi, ta bảo đảm Thượng tướng Cố… Sẽ không đánh ngươi!”

Cảnh Nặc: “……”

Hi Lạc trầm mặc một chút, cũng cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc càng bôi càng đen, mình giống như một con Sói đuôi to chuyên hố người quen.

Tội lỗi tội lỗi, nhưng Khu vực Khống chế thật sự không thể ở lâu mà.

Để hoàn toàn trấn an Cảnh Nặc, Hi Lạc ở cuối cùng thêm một câu: “Nặc Nặc, chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi, ngay cả Thượng tướng Cố cũng hết cách, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp chúng ta!”

“Hắn cũng không có cách?” Ngữ khí Cảnh Nặc lập tức cao lên.

Hi Lạc liên tục nói: “Đúng vậy đúng vậy!”

Cảnh Nặc đắc ý “Hừ” một tiếng: “Vậy mà hắn còn xem thường ta, mở to mắt ra mà nhìn đi, cuối cùng vẫn là cần ta ra tay, chờ đó, để bản thiên tài Đại Beta tới cứu vớt các ngươi!”

....

Năm phút sau, Cảnh Nặc bị nguyên vẹn xách xuống phi thuyền, rụt đầu chịu trận Cố Thừa Nghiên mắng.

Cố Thừa Nghiên lần này là tức giận đến tàn nhẫn, tóm được Cảnh Nặc liền mắng nửa giờ, hoàn toàn không có một câu nào lặp lại, cũng không một người dám đi lên khuyên can.

Từng người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả vờ mình là không khí, ngay cả Hi Lạc cũng… vô cùng áy náy nhìn Cảnh Nặc bị mắng.

Đây hoàn toàn là ai bước lên người đó là bia đỡ đạn, Hi Lạc hắn cũng không dám chọc giận Thượng tướng Cố đang thịnh nộ.

Cảnh Nặc hai tay chắp sau lưng, cúi gằm đầu, đá đá cục đá trong bụi cỏ.

“Ngươi bĩu môi cái gì? Ngươi còn không phục?” Cố Thừa Nghiên nâng cao âm lượng.

Liền không phục.

Cảnh Nặc kháng nghị trong lòng.

Trên mặt lại không làm tốt quản lý biểu cảm, lập tức bị Cố Thừa Nghiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng, tức giận đến anh giơ cao bàn tay lên.

Cảnh Nặc phản xạ có điều kiện che lại đầu, co rụt như một con tôm. Xa xa Hi Lạc thấy thế ngăn lại: “Này này, Thượng tướng Cố, có chuyện nói năng tử tế, không thể động thủ à…”

Cảnh Nặc từ kẽ tay cẩn thận xem xét ánh mắt Cố Thừa Nghiên, tay đối phương còn giơ lơ lửng giữa không trung, hai người đột ngột đối diện.

Cảnh Nặc: “……!!”

Cậu giống như đã lĩnh hội điều gì đó từ vi biểu cảm của Cố Thừa Nghiên, tay che đầu lập tức thay đổi vị trí chuyển thành che mông.

Cố Thừa Nghiên: “……?”

Tay anh giơ lên hoàn toàn cứng lại giữa không trung.

Khóe miệng Hi Lạc giật giật. Xa xa trong số những người lính đang nghỉ ngơi chỉnh đốn cũng lén lút nhìn Thượng tướng huấn tiểu hài tử cũng ẩn hiện vài tiếng cười.

Ba anh em nhà họ Vệ càng là trực tiếp quay lưng lại ôm bụng cười trộm.

Cố Thừa Nghiên huấn không nổi nữa, hạ tay xuống, nhưng vẫn kiên trì bảo Cảnh Nặc quay về: “Nơi này không phải nơi ngươi nên ở.”

Cảnh Nặc quật cường phản bác: “Đó chính là nơi ngươi có thể ở? Hi Lạc đều nói, các ngươi tiến vào còn không được, ở chỗ này chờ đợi ngốc thật ngầu nha.”

“Ngươi…” Cố Thừa Nghiên lại giơ tay lên.

Cảnh Nặc lần này trực tiếp một bước tại chỗ bảo vệ mông.

Cố Thừa Nghiên: “……” Anh tức giận đến không nói nên lời.

....

“Được rồi được rồi, chư vị, nghỉ ngơi chỉnh đốn cũng gần đủ rồi, tôi nghĩ chúng ta cần thiết tiến vào chính đề.” Kha Ân đi tới hòa giải. Hắn nhìn về phía Cảnh Nặc: “Ngươi làm thế nào mà không bị Khu vực Khống chế quấy nhiễu?”

Cảnh Nặc cũng không rõ ràng lắm: “Thật ra ta cũng không phát hiện dị thường gì, các ngươi nói Khu vực Khống chế và phi Khu vực Khống chế… Theo ta thấy không có gì khác biệt.”

“Kỳ lạ, là do phi thuyền sao? Chiếc phi thuyền này có điểm đặc biệt gì?”

“Hả?” Hi Lạc đi đến gần phi thuyền, nhìn màn hình quang não phóng ra, thần sắc nghi hoặc.

“Sao vậy?” Kha Ân đi đến bên cạnh hắn.

“Radar không kiểm tra được phi thuyền.”

“Sao có thể?” Kha Ân tiến lên xem xét chất liệu bề ngoài của phi thuyền: “Đây không phải vật liệu tàng hình, làm sao có thể tránh được radar? Nếu chỉ là tránh được radar mà có thể thuận lợi tiến vào, thì máy bay không người lái vật liệu đặc biệt vừa nãy lẽ ra cũng phải thông qua thuận lợi mới đúng.”

Hi Lạc đưa hình ảnh radar trên quang não cho hắn xem. Kha Ân lại lấy thiết bị dò xét radar thực sự tới, phát hiện quả nhiên không thể hiện thị phi thuyền.

Cố Thừa Nghiên hỏi Cảnh Nặc: “Ngươi đã làm gì với phi thuyền?”

Cảnh Nặc vô tội nói: “Thì… Trên đường rảnh rỗi nhàm chán thiết lập một trình tự.”

Mọi người thầm nghĩ trình tự gì có thể đạt đến mức độ này.

Cảnh Nặc dừng một chút, hơi có vẻ ấm ức nói: “Ta muốn tàng hình bằng mắt thường, không ngờ vẫn bị các ngươi thấy.”

Cố Thừa Nghiên: “……”

Mọi người: “……”

Thôi được, hắn thậm chí không biết mình đã tạo ra một trình tự ngầu đến cỡ nào.

Hi Lạc lấy chiếc máy bay không người lái bị hỏng trước đó cho Cảnh Nặc. Cảnh Nặc dựa theo trình tự của phi thuyền cũng làm một cái cho máy bay không người lái. Máy bay không người lái lập tức không hề trở ngại mà tiến vào Khu vực Khống chế.

Cảnh Nặc tiếp tục lập trình đúng cách, thêm trình tự tàng hình cho tất cả phi hành khí và cơ giáp chiến hạm còn lại. Nửa giờ sau, trời hoàn toàn tối đen, Cảnh Nặc gõ xuống phím Enter cuối cùng, kết thúc việc cải tạo.

Kha Ân lẩm bẩm: “Chúng ta rối rắm lâu như vậy, thậm chí còn để một sĩ binh làm anh dũng hiến thân, kết quả chỉ cần Cảnh Nặc gõ mấy dòng mã là có thể giải quyết?”

Hi Lạc nói: “Ngươi đừng coi thường hắn. Tất cả cơ giáp chiến hạm đều chỉ có thể dựa vào một mình Cảnh Nặc để đưa vào trình tự. Mấy tên lính tin tức dưới trướng ngươi đứng bên cạnh nhìn cũng không học được. Nơi đó là bình thường tùy tiện gõ mấy dòng mã là có thể giải quyết?”

“Hắn là một thiên tài, mặc dù rất nhiều lúc chính hắn cũng không ý thức được.”

Kha Ân quay đầu nhìn qua, Cảnh Nặc đang giảng giải điều gì đó cho Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên nghiêng tai kiên nhẫn nghe, nhưng dường như có rất nhiều chỗ không rõ. Cảnh Nặc nói mãi giảng mãi rất nhanh liền mất kiên nhẫn.

Cậu không nói nữa, đặt nghi vấn về năng lực lý giải của Cố Thừa Nghiên, không muốn giải thích cho anh nữa. Vừa định phủi tay bỏ đi, kết quả bị Cố Thừa Nghiên trừng mắt hung hăng một cái, đành phải rụt cổ tiếp tục giảng giải cho anh.

“Cho nên Thượng tướng Cố mới lo lắng hắn như vậy. Hắn đôi khi chính mình cũng không ý thức được mình đã sáng tạo ra những thứ kinh ngạc đến cỡ nào, như vậy đồng thời khứu giác đối với nguy hiểm cũng chưa chắc nhanh nhạy.”

“Là phải đặt dưới mí mắt mới có thể an tâm.”

Cảnh Nặc đưa ra một vấn đề: “Các ngươi nói người ta một khi đi vào Khu vực Khống chế liền sẽ phát điên. Vì sao các ngươi không nghĩ là do một loại virus vi khuẩn gây nhiễm cho người? Cho đến nay dường như không có chứng cứ xác thực cho thấy là chịu sự thao túng của một loại máy móc mini nào đó.”

“Không, đương nhiên là có chứng cứ.” Cố Thừa Nghiên dẫn hắn đi đến bên cạnh người lính vừa rồi anh dũng hiến thân: “Chúng ta vừa lấy ra loại đồ vật này trên người hắn.”

Anh lấy ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, bên trong là mấy cái thiết bị hình bầu dục kích thước mm.

“Đây là thứ được phát hiện trong xoang mũi và ống tai của hắn. Loại đồ vật này tràn ngập trong không khí ở Khu vực Khống chế, hoặc có thể có mục đích mà bám vào sinh vật sống. Tuy nhiên ở ngoài Khu vực Khống chế chúng dường như mất đi hoạt tính, tạm thời sẽ không chủ động bám vào trên cơ thể người.”

“Vậy thật đáng sợ.” Cảnh Nặc lẩm bẩm nói: “Nói cách khác chúng ta sau khi tiến vào Khu vực Khống chế không thể để bản thân bị phơi bày trong không khí, cần thiết phải ở trong cơ giáp, chiến hạm hoặc phi thuyền suốt hành trình.”

“Cũng là cái đầu của ngươi!” Cố Thừa Nghiên gõ một cái trên đầu Cảnh Nặc: “Nếu biết đáng sợ, thì hiện tại mau chóng quay về. Còn muốn đi vào? Cái đầu này của ngươi đang nghĩ gì? Nơi này đã không cần ngươi…”

Cảnh Nặc giả vờ không nghe thấy, lấy cái lọ thủy tinh nhỏ từ tay Cố Thừa Nghiên, đi tìm Hi Lạc: “Lạc Lạc, tới giúp ta một chút, ta muốn thử xem có thể phá dịch thiết bị mini này không.”

Hi Lạc kinh hỉ nói: “Thật vậy sao? Thật sự có thể làm được sao? Nặc Nặc, ngươi quá lợi hại!”

Cảnh Nặc lập tức nhếch cái đuôi lên nhìn về phía Cố Thừa Nghiên, nâng cằm “Hừ” một tiếng, giống như đang nói: “Xem, có người cần ta!”

“……”

Cố Thừa Nghiên nhìn bộ dáng ngạo kiều hăng hái đó của hắn, suýt chút nữa liền nhếch khóe miệng lên.

Tiểu ngu ngốc, một chút cũng không cho người ta bớt lo.

 

 

 

 

back top