TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 4

Chương 04

“Ôi trời, Thượng tướng Cố của tôi, ngài đừng đùa,” Bì Khắc Tư kinh hoảng thất thố đi theo sau. “Chỗ chúng tôi làm gì có chuột, đây đâu phải là nơi bẩn thỉu gì.”

Cố Thừa Nghiên nghe lời này, cười khẩy một tiếng, lặp lại ba chữ “nơi bẩn thỉu”, lộ rõ vẻ hài hước và khinh thường.

Bì Khắc Tư mặt dày, giả vờ như không nghe ra ý châm chọc trong giọng Cố Thừa Nghiên, tiếp tục nịnh nọt dẫn người đi vào: “Thượng tướng Cố, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, hôm nay là lần đầu ngài đến, cứ việc tận hưởng thôi...”

“Đừng căng thẳng. Ta chỉ là nghe nói mấy lão quý tộc kia đều đến chỗ anh tiêu khiển, nên cũng đến mở mang tầm mắt.” Cố Thừa Nghiên tùy ý mở lời.

“Ngài nói gì lạ thế. Ngài là khách quý, ngài vừa đến là chúng tôi được vinh dự rạng rỡ .” Bì Khắc Tư ân cần muốn giới thiệu câu lạc bộ cho đối phương.

Cố Thừa Nghiên xua tay vẻ không hứng thú: “Ta đến để nếm thức ăn tươi , chứ không phải nghe anh giảng bài.” Hắn nói đầy ẩn ý: “Trước đây muốn đến nhưng không có cơ hội. Bây giờ rốt cuộc đã có, anh đừng mang đồ thứ phẩm ra đãi ta đấy.”

Lời này người khác nghe xong sẽ mơ hồ, nhưng Bì Khắc Tư lại dường như hiểu rõ thâm ý bên trong, có chút mừng rỡ, vội vàng nói với vẻ mặt hớn hở: “Thượng tướng Cố quả nhiên biết hàng , đồ ở chỗ chúng tôi đây là tốt nhất toàn Ngân Hà!”


Trên lầu, Cảnh Nặc ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực mới ổn định trở lại. Cậu vội vàng đứng dậy quay về.

Người đó thế mà lại nhìn thấy cậu.

Cách xa như vậy, đối phương lại có thể nhận ra sự tồn tại của cậu, bắt được chính xác vị trí cụ thể của cậu.

Thậm chí trước khi cậu kịp né tránh đã đối diện với hắn... Khả năng nhìn thấu thật đáng sợ. Chắc chắn không dễ dây vào, nên tránh xa một chút thì hơn.

“Hôm nay là ai đến vậy? Sao lão bản lại tự mình sắp xếp, không phải khách hàng tự chọn sao? Đau, nhẹ tay thôi! Có biết bôi thuốc không hả!”

Đi ngang qua hành lang, Cảnh Nặc đột nhiên nghe thấy giọng Viên Băng Thanh. Cửa khép hờ, có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên trong. Cảnh Nặc nhẹ bước chân.

“Đây chẳng phải là Lão Hầu tước chết rồi, lão bản muốn lôi kéo khách quý mới vào hội sao.”

“Ai mà thần bí thế? Tôi nghe nói điều hết cả vệ binh đi đón rồi.”

“Còn có thể là ai...” Viên Băng Thanh sốt ruột: “Mày úp úp mở mở cái gì! Có muốn sống không hả!”

Người đối diện ai da ai da hai tiếng, ấp ủ mãi, cứng họng không dám nói ra tên khách quý mới, cuối cùng ấp úng: “Mày nghĩ xem Lão Hầu tước chết dưới tay ai...”

Viên Băng Thanh hít một hơi, kinh ngạc thốt lên: “Người đến là Thượng tướng Đế Quốc Cố Thừa Nghiên?!”

“Suỵt — Suỵt! Nói nhỏ thôi, mày dám gọi thẳng tên người ta à, điên rồi sao!”

Ngoài cửa, Cảnh Nặc kinh hãi che miệng, may mà không phát ra tiếng. Người vừa rồi chính là Thượng tướng Cố Thừa Nghiên lừng lẫy danh tiếng? Vậy Lão Hầu tước trong miệng họ chính là Hầu tước Light bị Thượng tướng Cố treo cổ trước mặt mọi người...

Cậu vốn nghĩ Thượng tướng Cố phải là một người đàn ông trung niên hung thần ác sát đầy sẹo, thậm chí dữ tợn như Hải tặc Tinh Tế. Không ngờ lại trẻ tuổi như vậy. Dù đứng xa không nhìn rõ mặt, nhưng ngũ quan sắc nét  chắc chắn cũng không hề xấu.

“Chuyện lớn thế sao giờ mày mới nói!” Viên Băng Thanh hét lên: “Sao không ai báo cho tao biết, lão bản định sắp xếp ai đi tiếp đón? Ngoại trừ tao, ai còn xứng tiếp đãi đại nhân vật như vậy!”

“Mày bình tĩnh một chút... Chỉ là nói sắp xếp dự bị thôi, nhỡ đâu Thượng tướng Cố muốn tự mình chọn thì sao, mày đừng vội...”

Thấy bên trong sắp cãi nhau, Cảnh Nặc chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn chuồn đi.

“Sao tao bình tĩnh được?! Mày cũng coi thường tao à? Lúc Hầu tước Light còn sống, người được sủng ái nhất chính là tao. Giờ hắn ta chết rồi, tụi mày nghĩ thành tích của tao sẽ kém đi sao?”

Cảnh Nặc im lặng nhón chân bước đi, thầm nghĩ: Hóa ra vị khách hàng cưng chiều làm hư Viên Băng Thanh chính là Hầu tước Light khét tiếng.

Tuy nói tiếng tăm Thượng tướng Cố cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng việc hắn xử lý Hầu tước Light lại là một sự kiện khiến dân chúng vô cùng hả hê.

Hầu tước Light trời sinh tàn bạo, hoang dâm vô độ, đánh đập chửi bới dân thường trên phố là chuyện thường xuyên. Hắn còn thường xuyên dính líu đến tin đồn cưỡng đoạt và nuôi nhốt những thiếu niên tuấn tú.

Trớ trêu thay, Tập đoàn Amps mà hắn quản lý lại là ngành công nghiệp mũi nhọn về công nghệ thám hiểm xa xôi của Đế Quốc. Điều đó chính là sự tự tin vô pháp vô thiên của hắn. So với hắn, hành vi giết chóc của Thượng tướng Cố Thừa Nghiên ít nhiều còn mang tính chính nghĩa. Dù sao, ngoài việc giết chóc quy mô lớn ở các hành tinh nổi loạn, hắn cũng không hề nương tay với quý tộc Đế Quốc.

“Tao nói cho mày biết, dù đã đổi Kim chủ , món hàng trong tay tụi mày đừng hòng hơn tao. Lão bản sắp xếp ai? Chẳng lẽ sắp xếp cái tiểu tiện nhân mới đến kia sao?” Viên Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Cảnh Nặc không hiểu “liêu” trong miệng hắn ta là gì, nhưng cảm thấy cụm từ “mới đến” và “tiểu tiện nhân” tám phần là chỉ mình.

“Cái tiện nhân đó chỉ là Beta, hắn có tư cách gì đi tiếp đãi Thượng tướng Cố!” Viên Băng Thanh dường như đã xác định công việc béo bở của mình bị Cảnh Nặc cướp mất, đầy phẫn hận:

“Bì Khắc Tư ngay từ đầu đã có ý đồ này đúng không, trách không được tên tiện nhân đó đến đây bao nhiêu ngày chỉ làm công việc bình thường.”

Khinh người bằng mắt chó!Cảnh Nặc tức giận nghĩ.

“Mày nghĩ nhiều rồi, Bì Khắc Tư điên rồi mới dám lấy cái loại đồ vật đó ra chiêu đãi Thượng tướng Cố.” Một giọng khác an ủi Viên Băng Thanh: “Tao đã dò la rồi, người mới đó là đồ dùng một lần.”

Viên Băng Thanh hỏi: “Đồ dùng một lần là sao?”

Người đó đổi giọng chế nhạo, nói đầy hàm ý: “Tuần sau, Nam tước Percy muốn tổ chức tiệc ở đây.”

Cảnh Nặc vểnh tai nghe, không hiểu mật mã của họ, nhưng trực giác mách bảo không phải chuyện tốt.

Im lặng hai giây, Viên Băng Thanh “Ha” một tiếng, không khó nghe ra ý kinh hỉ, vui sướng khi người gặp họa nói: “Thế thì hắn chẳng phải bị chơi đến chết sao? Nam tước Percy thích nhất dẫn cả đám người đến, rồi chỉ chọn một người để tiếp đãi.”

“Nếu không sao lại gọi là đồ dùng một lần... ha ha ha...”

Nghe đến đây mà không hiểu thì đúng là ngốc. Cảnh Nặc như bị búa tạ giáng thẳng vào mặt, trong đầu đầy rẫy hai chữ “trách không được”.

Trách không được Bì Khắc Tư dễ dàng đồng ý thả cậu đi, hóa ra chỉ là kế hoãn binh, hắn ta căn bản không có ý định để cậu sống sót mà rời khỏi đây. '

Chẳng lẽ Nguyễn Như Đường ngay từ đầu giới thiệu công việc này cho cậu, chính là muốn cậu chết ở chỗ này sao? Tại sao?

Cậu đã giúp hắn ta vượt qua một bài kiểm tra, đối phương lại muốn giết người diệt khẩu?! Cảnh Nặc càng nghĩ càng lạnh run cả người.

Từ đầu đến cuối đều là âm mưu của Bì Khắc Tư và Nguyễn Như Đường. Ở câu lạc bộ của giới quý tộc, một hai người dân nghèo tầng lớp dưới bị chết để chiêu đãi thì còn chẳng được tính là chuyện phiếm sau bữa trà, ai sẽ quan tâm chứ.

Rõ ràng là chiêu mời quân vào rọ, cố tình cậu lại ngu xuẩn thật sự chui đầu vào. Nơi này phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự sẽ phải chết ở đây sao? Bị cái gã Nam tước kia “chơi đến chết”?

“Mau giúp tao rửa sạch thuốc đi, đừng để lưu lại mùi. Tuyệt đối không thể để Thượng tướng Cố rơi vào tay cái tiện nhân kia, tao phải ra tay trước …”

Câu nói tiếp theo Cảnh Nặc không còn nghe lọt nữa. Cậu đã nghĩ ra một biện pháp.

Cơ tuần tra  ở đây đều vận hành đồng thời để giám sát toàn bộ. Điều này rất tiện lợi, nhưng cũng có điểm yếu: chỉ cần một máy móc trục trặc, khu vực giám sát sẽ xuất hiện lỗ hổng.

Cảnh Nặc chưa từng chạm vào loại máy móc này, nhưng nghĩ rằng nguyên lý chắc cũng tương tự. Các Cơ tuần tra đều ở bên ngoài tòa nhà. Cảnh Nặc kéo một chiếc xe đẩy thức ăn về phía hầm rượu như thường lệ, dùng nó để che chắn .

Hôm nay đại đa số vệ binh đều tập trung quanh Thượng tướng Cố, hiện tại là lúc cảnh giới lỏng lẻo nhất. Chỉ cần tạo ra một lỗ hổng , cậu có thể ẩn mình vào rừng cây, nhân cơ hội trốn thoát.

Hầm rượu nằm đối diện mặt bên tòa nhà câu lạc bộ, phía sau là rừng cây. Đây là nơi hẻo lánh ít người qua lại, chỉ có một Cơ tuần tra.

Cảnh Nặc đi đến chân tường, cố ý vấp chân. Chiếc xe đẩy chao đảo, chai rượu rơi xuống đất, vỡ tan. Quả nhiên, Cơ tuần tra bị thu hút đến để xem xét tình hình. Cảnh Nặc nhân cơ hội tóm lấy Cơ tuần tra, mở bảng mạch chủ. Cậu từng tay không tháo dỡ một chiếc Cơ giáp loại nhỏ. May mắn, tuy chức năng khác nhau nhưng nguyên lý là giống nhau.

Trước khi nó kịp phát ra cảnh báo, cậu nhanh chóng sửa đổi hệ thống điều khiển. Sau đó khôi phục nguyên trạng, để Cơ tuần tra bay trở lại không trung. Trên thực tế, hệ thống giám sát của Cơ tuần tra lúc này đang lặp lại cảnh tượng không người đặt chân trước khi Cảnh Nặc xuất hiện.

Đợi đến trời tối, đoạn cảnh tượng này sẽ bị bại lộ. Thời gian không còn nhiều. Cảnh Nặc chạy nhanh về phía sau hầm rượu. Dù đã quen với bộ chế phục bó sát, nhưng chạy vẫn bị hạn chế tay chân .

“Cậu đang làm gì?” Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau. Cảnh Nặc giật mình thon thót, không ngờ có người xuất hiện ở đây, lập tức dừng bước.

“Quay lại! Đang làm gì đấy?” Người đó lạnh giọng chất vấn.

Cảnh Nặc hít một hơi, chậm rãi quay người. Cách đó không xa là một Vệ binh.

Vệ binh tuần tra không phải đều bị điều đi quanh Thượng tướng Cố rồi sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Bị phát hiện rồi sao? Chẳng lẽ Cơ tuần tra phát ra cảnh báo?

Cảnh Nặc giữ vẻ mặt bình thường, đại não vận hành cực nhanh. Đánh lạc hướng hắn, hay là ra tay? Đối phương là Alpha thân cường thể tráng, ra tay cậu chắc chắn không chiếm được lợi thế, thậm chí còn có thể kinh động nhiều người hơn.

Cảnh Nặc vô tình nhìn lên, phát hiện Cơ tuần tra vừa bay trở lại không trung thế mà lại dừng hẳn ở một chỗ bất động. Lập tức, mồ hôi lạnh toát ra. Cơ tuần tra sẽ không dừng lâu dài ở một vị trí, chắc chắn thao tác vừa rồi đã bị sơ hở. Nếu bị đối phương phát hiện, Cảnh Nặc lập tức sẽ bị bại lộ. Phải làm sao bây giờ??

Vệ binh lộ vẻ nghi ngờ, tiến lại gần cậu: “Hỏi cậu đấy, làm gì ở chỗ này?”

Cảnh Nặc nảy ra ý định: “Tôi, tôi đến lấy rượu.”

“Lấy rượu sao cậu lại chạy?”

Cảnh Nặc giả vờ thẹn thùng nhìn Vệ binh: “Tôi... vừa rồi không cẩn thận làm vỡ rượu. Đại ca Vệ binh, xin anh đừng nói cho lão bản. Tôi, tôi vừa mới đến, còn chưa có thành tích, không đền nổi.”

“Tôi tính chạy nhanh đi lấy một chai khác, ít nhất đừng để khách hàng đợi lâu.” Cậu cúi đầu, run rẩy như sắp khóc, ngước mắt chớp chớp đầy đáng thương, bất lực, như thể sợ hãi tột độ.

Vẻ ngoài này của cậu cực kỳ có khả năng đánh lừa. Vệ binh rõ ràng bị mềm lòng, ban ơn  với vẻ mặt cao cao tại thượng: “Đi đi.” Cảnh Nặc đành phải lấy một chai rượu khác, đặt lại lên xe đẩy.

“Vậy tôi đi trước đây, cảm ơn anh.” Cảnh Nặc đẩy xe rời đi. Khoảnh khắc quay lưng, sắc mặt cậu lập tức trở nên nghiêm trọng. Bây giờ phải làm sao?

“Khoan đã.” Vệ binh lại lần nữa gọi cậu lại. Bước chân Cảnh Nặc khựng lại.

Khi quay người, cậu lộ ra vẻ mặt vô hại: “Còn có chuyện gì sao?”

Vệ binh lững thững đi đến trước mặt cậu, săm soi nhìn chằm chằm: “Tao vừa xác nhận rồi, khách hàng ba tầng dưới không có ai gọi rượu. Cậu đưa rượu cho ai?”

Sắc mặt Cảnh Nặc trắng bệch: “Ý anh là sao?”

Vệ binh cười nhạo một tiếng, từng bước tiến lại gần. Cảnh Nặc bất đắc dĩ cứ lùi dần về sau, trong mắt ngập nước, dường như cực kỳ sợ hãi Vệ binh Alpha cao lớn trước mặt, cũng có thể là tủi thân, cơ thể run lên nhè nhẹ.

“Nhưng mà, khách hàng thật sự đang chờ tôi đưa rượu mà.”

“Khách hàng nào?” Đối phương nhìn lại với vẻ khinh thường.

Cảnh Nặc cúi đầu, hàng mi che lấp cảm xúc. Cậu hít sâu một hơi: “Là rượu của Thượng tướng Cố Thừa Nghiên.”

back top