TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 36

Chương 36: 

Cố Thừa Nghiên nói: “Tuy rằng ngài có thể chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhưng ta không thể không nói cho ngài, việc để ta vào Học Viện Hoàng Gia làm Quản lý Danh dự thật sự là một kế sách tuyệt vời.

Nhiều năm như vậy, Bệ hạ trước sau không thể thẩm thấu chút thế lực nào vào Học Viện Hoàng Gia. Nước bên trong hiện giờ sâu và tối đến mức nào, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ngài. Đám người làm học thuật kia hoặc là hữu tâm vô lực, hoặc là dứt khoát giả vờ không nhìn thấy.”

“Đúng vậy, đám quý tộc đó chỉ duy nhất không có cách gì với ngươi,” Moore bực bội nói: “Chờ chúng ta đứng vững gót chân, sẽ một lần đá hết đám mọt sách đó ra khỏi học phủ tối cao.

Cũng không biết trong bao nhiêu năm, có bao nhiêu học sinh xuất thân quý tộc đã dùng hình thức thuê người thi hộ để vào Học Viện Hoàng Gia.”

“Kỳ thi tuyển sinh của Học Viện Hoàng Gia, dựa theo trình độ giáo dục quá khứ của các gia đình quý tộc, có thể nói căn bản không có tiêu chuẩn cao gì! Đám phế vật này lại cần người chưa từng đi học đến giúp thi đậu. Đế quốc rốt cuộc đang bồi dưỡng loại tương lai gì?!”

Cố Thừa Nghiên trấn an: “Ta nghĩ loại này dù sao cũng là số ít.”

Điều này rõ ràng không trấn an được Bệ hạ. Moore lúc này mới ý thức được việc Nguyễn Như Đường tìm người thi hộ nghiêm trọng đến mức nào, càng nghĩ càng giận, lập tức gọi điện thoại cho Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia Siddeley.


Moore nói chuyện một lát, liền chốt được việc Cố Thừa Nghiên làm Quản lý Danh dự. Siddeley hiểu rằng việc này không phải tùy tiện sắp xếp, đối tượng lại là Cố Thừa Nghiên, khẳng định là muốn có hành động gì, tự nhiên là đồng ý ngay.

Sau khi giải quyết xong việc này, Moore lại giả vờ vô tình nhắc tới: “Ta có một đứa trẻ, thành tích không tồi, rất có thiên phú...”

“Thành tích rất tốt,” Cố Thừa Nghiên bổ sung bên cạnh.

“Đúng đúng, chính là học bạ và xuất thân có chút vấn đề, muốn phá cách đưa vào Học Viện Hoàng Gia, có phiền phức không?”

“Rất thông minh, đặc biệt là về phương diện máy móc,” Cố Thừa Nghiên lại xen vào.

Moore lườm hắn một cái, xua tay bảo hắn im miệng, quay lại cười thân thiện với đầu dây bên kia: “Chủ yếu là quá đáng tiếc, không đành lòng để ngọc trắng vùi trong cát! Hơn nữa ta biết Hi Lạc vẫn luôn cố gắng đẩy mạnh cải cách giáo dục, phá vỡ độc quyền tri thức. Ta nghĩ, điều này cùng với tư tưởng dạy học của Viện trưởng ngài là không hẹn mà gặp.”

“Hi Lạc? Cậu ấy rất tốt, đương nhiên rất tốt, không cãi nhau, chúng ta sao có thể cãi nhau được, qua một thời gian chúng ta cùng đến thăm ngài.”

“Tốt tốt, được, không thành vấn đề, vậy cứ quyết định như vậy. Tạm biệt, Viện trưởng Siddeley.”

Cố Thừa Nghiên hỏi: “Nói sao?”

“Ta đã mở lời đương nhiên không thành vấn đề, vị Viện trưởng này nói là đảng Hoàng đế, thực chất hắn là đảng Hoàng hậu. Nhắc đến Hi Lạc còn hữu dụng hơn nhắc đến ta. Ngươi rảnh thì đi một chuyến Học Viện Hoàng Gia đi, ít nhất cũng đi qua loa lấy lệ một chút.”

“Đi qua loa lấy lệ gì,” Cố Thừa Nghiên đầy vẻ kiêu ngạo, môi nhếch lên phóng đãng: “Nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

Moore nheo mắt nhìn hắn: “Ngươi nghiêm túc?”

Cố Thừa Nghiên dựa vào lưng ghế, vô cùng lười nhác: “Cũng không thể vô duyên vô cớ có được chức Quản lý Danh dự. Ta sẽ quyên 30 triệu Ngân Hà tệ cho Học viện làm chi phí tài trợ, ngoài ra còn tặng ba phòng thí nghiệm nữa.”

Khoản này không phải là dũng cảm bình thường, mà là cực kỳ hào phóng.

Moore sốc: “Mấy năm nay ngươi rốt cuộc lén lút tham ô bao nhiêu rồi?”

Cố Thừa Nghiên không hề khách khí: “Đi đi.”

Moore suy nghĩ một chút liền hiểu ra, cười phá lên không thể tin: “Không phải chứ, ngươi làm ra bút tích lớn như vậy là để làm chỗ dựa cho người ta? Chỉ là một tiểu tình nhân, đáng giá đến mức này sao?”

Cố Thừa Nghiên liếc hắn một cái lạnh lùng, nhưng trên mặt lại không có chút thần sắc băng giá nào.

“Ngươi đừng nói với ta, ngươi thật sự phải lòng rồi đấy!” Moore vẫn không thể lý giải.

“Ngươi là làm cha cho người ta đấy à?” Moore vò đầu bứt tai: “Đứa nhỏ này không phải con riêng của ngươi đấy chứ?”

Cố Thừa Nghiên im lặng nhìn hắn: “Đi đi.”

Moore gọi hắn lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta biết khoản chi này của ngươi là vì chuyện gì. Việc thi hộ này rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại chưa phải lúc thu thập bọn họ, chúng ta phải chờ đến thời điểm thích hợp để làm cho bọn họ không thể lật thân được.”

“Ta hiểu,” Cố Thừa Nghiên cười khẽ, trong mắt có một tia lạnh băng khó tả: “Nếu ta mạo muội tố giác hắn, cuối cùng chỉ vì cậu hắn là Bá tước Tô Mang mà chuyện này liền chìm xuồng qua đi, chẳng phải ta phí công vô ích sao.”

Cũng được, xem ra không hoàn toàn hư đầu. Moore bệ hạ thở phào nhẹ nhõm: “Đương nhiên, tiểu gia hỏa nhà ngươi ở trong trường học ta cũng sẽ cho người trông nom một chút, sẽ không để cậu ta bị bắt nạt.”

“Không cần,” Cố Thừa Nghiên kiêu căng nói: “Người của ta, ta tự mình che chở là được.”

Moore: “... Được rồi.”


Cố Thừa Nghiên bận việc ở quân bộ cả ngày, trưa cũng không về ăn cơm cùng Cảnh Nặc.

Cảnh Nặc vui mừng khôn xiết, cả ngày cứ như được bung lụa.

Hơn nữa, Cố Thừa Nghiên đã dặn dò trong nhà muốn gì có đó với cậu, Cảnh Nặc muốn gì có nấy, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác giàu có — trong lúc cải tạo máy móc.

Fran thì vô cùng khó chịu.

Cảnh Nặc nói muốn giữ Fran lại, Cố Thừa Nghiên lại không hỏi một tiếng mà vứt nó lại, thậm chí không thèm nghĩ đến nó sẽ phải chịu đựng những gì! Cảnh Nặc đương nhiên là rắp tâm hại người, cậu muốn mở Fran ra để xem kết cấu bên trong, sau đó đối chiếu cải tạo quang não của mình.

Fran bị lột da ngoài, hỗn độn nằm trên mặt đất, chịu đủ khuất nhục, còn phải vừa bị tháo vừa giới thiệu kết cấu bên trong và cách thực hiện các chức năng cho Cảnh Nặc.

Tối đó, khi Cố Thừa Nghiên tan ca về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng rên rỉ vang vọng khắp biệt thự của Fran:

“A~”

“Kimoji~”

“Yamete (đừng mà) yamete (đừng mà)~”

Quản gia và người hầu không dám đến gần phòng khách, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

Cố Thừa Nghiên nhíu mày: “Đây đang làm cái gì?”

Fran nghe thấy tiếng Cố Thừa Nghiên, như bắt được chúa cứu thế, phanh ngực lộ vú (lộ linh kiện) bay qua nhào vào người Cố Thừa Nghiên gào khóc.

Linh kiện rơi rụng khắp nơi.

“Thượng tướng, ngài phải làm chủ cho người ta uhu hu...”

“Người ta bị chơi hỏng rồi... Không còn mặt mũi gặp ai anh anh anh...”

Lúc này, Cảnh Nặc vội vã chạy theo, tay trái cầm bảng mạch điện, tay phải cầm tua vít, vẻ mặt hưng phấn: “Ai, đừng chạy Fran, nhịn một chút, sắp vào rồi!”

Fran lập tức khóc to hơn.

Cố Thừa Nghiên nhìn Cảnh Nặc. Cảnh Nặc hồn nhiên vô tội chớp mắt: “Tôi chỉ muốn hắn nói cho tôi biết cấu tạo bên trong, nhưng nó cứ phát ra âm thanh kỳ quái, còn nói những ngôn ngữ không hiểu được.”

Cố Thừa Nghiên liếc Fran một cái lạnh lùng.

Fran như trời sập.

Nó thút thít bay trở lại nhặt linh kiện rơi vãi trên đất nhét vào, để linh kiện tự động phục hồi. Cảnh Nặc ngạc nhiên chạy theo hỏi: “Nhét vào là có thể tự động khôi phục nguyên trạng sao? Đây là nguyên lý gì?”

Fran điện tử tuôn hai hàng nước mắt điện tử, căm phẫn nói qua loa: “Móc nội tạng của ngươi ra lại thả vào cũng sẽ tự động phục hồi thôi.”

Cảnh Nặc hỏi: “Vậy là dựa theo nguyên lý cơ năng sinh vật thiết lập sao?”

Cố Thừa Nghiên bị bỏ mặc một bên, đi tới, nhéo gáy Cảnh Nặc xách cậu đi: “Hôm nay ở nhà làm gì? Nói cho ta nghe xem.”

Nói đến chuyện này, Cảnh Nặc liền tinh thần, kéo Cố Thừa Nghiên đến sofa triển lãm thành quả lao động.

“Thượng tướng, ngài thật là quá tốt! Cảm ơn ngài đồng ý cho tôi cải tạo cái quang não này.”

“Nếu không có ngài, tôi e rằng đời này cũng không lấy được chủ ván SA3, trạm phế liệu không có loại cao cấp này, trước kia tôi chỉ tìm được loại bản sao bình thế... Cái đó khó dùng lắm, dễ cháy hoặc dễ đứng máy.” Cảnh Nặc hưng phấn ôm tay Cố Thừa Nghiên: “Họ trực tiếp đưa cho tôi một rương, nhiều lắm! Hơn nữa một cái đã 500 Ngân Hà tệ! Cảm ơn Thượng tướng!”

“Còn cảm ơn ngài cho tôi mượn Fran, tôi lần đầu tiên nhìn thấy bên trong siêu trí năng quang não trông như thế nào!”

Cố Thừa Nghiên nghe xong cả người thoải mái, tùy ý Cảnh Nặc kéo mình ngồi xuống.

Cảnh Nặc triển lãm tiểu thiết trứng (quả trứng sắt nhỏ) đã cải tạo của mình:

“Vỏ ngoài có thể kéo dài và dát mỏng vẫn rất tốt, tôi bổ sung sợi quang học và chip trí năng vào bên trong, còn bước đầu tăng cường mấy cái làm lạnh. Nhưng nó đã có thể vươn xúc tu giống Fran rồi!”

“Ồ?” Cố Thừa Nghiên phối hợp: “Lợi hại như vậy sao.”

“Đương nhiên,” Cảnh Nặc đắc ý.

Cậu có chút căng thẳng hỏi: “Muốn xem tôi biểu diễn một chút không?”

Cố Thừa Nghiên gật đầu, rất có dáng vẻ trưởng bối thưởng thức và tự hào về vãn bối.

Cảnh Nặc đặt tiểu thiết trứng lên cầu thang nhỏ ba bốn bậc, ra lệnh.

Tiểu thiết trứng phát ra vài tiếng “răng rắc răng rắc”, như chim non phá vỏ, giãy giụa thò ra bốn cái râu, mỗi râu bước đi không đồng nhất mà loạn lắc, ba giây sau mới tìm đúng phương hướng, úp đỉnh xuống đất.

Cố Thừa Nghiên bắt đầu nghi ngờ, vì động tác quá không lưu loát.

Sau đó...

Tiểu thiết trứng chỉ huy bốn chân (râu) giống như nai con mới sinh, lóng ngóng bước xuống cầu thang, tổng cộng bốn bậc, nó ngã trái ngã phải đi nửa phút, đến bậc cuối cùng, bốn cái râu quấn vào nhau, lăn một vòng trên mặt đất.

Cảnh Nặc: “...”

Cố Thừa Nghiên: “...”

Fran dũng cảm: “Hừ! Tàn thứ phẩm, phế vật, bắt chước bừa!”

Giây tiếp theo, Fran bị Cố Thừa Nghiên cưỡng chế tắt máy.

Cảnh Nặc xấu hổ: “Chỉ cần điều chỉnh một chút là được thôi.”

Cố Thừa Nghiên thở dài: “Qua hai ngày ta cho cậu một cái mới, cái cũ này vứt đi.”

“Không cần!” Cảnh Nặc chạy tới ôm chặt tiểu thiết trứng, không đồng ý. Cậu không thèm hàng mới. Kim trứng bạc trứng đều không bằng tiểu thiết trứng của cậu!

Cố Thừa Nghiên thấy Cảnh Nặc đột nhiên thích cái quang não này như vậy, thái độ khác biệt một trời một vực, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp. Hắn chỉ thêm một chức năng lưu trữ và chi trả mà đã khiến cậu vui mừng như vậy, thậm chí không muốn đổi cái mới cao cấp hơn.


Không bao lâu, đến thời điểm sinh viên mới của Học Viện Hoàng Gia nhập học.

Sáng 9 giờ rưỡi, một chiếc xe Ngân Hà X đen nhánh, mờ ảo, mang huy hiệu ngũ giác quân bộ và biển số quân 11111 chậm rãi đi vào khuôn viên trường.

Đây là lần đầu tiên, xe quân bộ tiến vào Học Viện Hoàng Gia.

Trên xe là Cố Thừa Nghiên và Cảnh Nặc. Viện trưởng Siddeley đã đợi sẵn ở trước tòa nhà văn phòng, không mang theo ai khác.

Cố Thừa Nghiên xuống xe, Viện trưởng liền tới bắt tay: “Thượng tướng, đã lâu ngưỡng mộ đại danh.”

“Không dám, không dám, không thể bái phỏng Viện trưởng sớm hơn là ta thất lễ.”

Hai người nói chuyện, Cảnh Nặc rảnh rỗi đứng sau lưng Cố Thừa Nghiên, ngước nhìn các tòa nhà giảng dạy cao lớn, xa hoa.

Hắn hôm nay được kéo đến đây, mặc một chiếc áo hoodie tay ngắn màu xám xanh, khoác áo khoác nhỏ bên ngoài, bên dưới là quần ống thẳng chín phần đơn giản, trông như học sinh trung học.

Siddeley viện trưởng nhìn về phía Cố Thừa Nghiên và cười hòa nhã với Cảnh Nặc: “Vị này là...”

Cố Thừa Nghiên quay lại nhìn Cảnh Nặc, ý cười sâu đậm, nói với Viện trưởng: “Không nhỏ, vài ngày nữa là 19 tuổi.”

“Ái chà, tuổi tác vừa vặn,” Viện trưởng cười nói.

Cảnh Nặc ngây người. Không lẽ thật sự muốn mình làm chứng nhân vết nhơ?

Cố Thừa Nghiên nói với Cảnh Nặc: “Cậu đi dạo trong trường, tự mình chơi, đừng đi xa. Ta có việc cần nói với Viện trưởng, lát nữa sẽ đưa cậu về.”

Cảnh Nặc đầy dấu chấm hỏi nhìn theo bóng lưng Cố Thừa Nghiên và Viện trưởng. Rốt cuộc dẫn mình tới làm gì?

Cảnh Nặc tản bộ trong khuôn viên trường, cây xanh phong phú. Cậu tùy tiện vào một tòa nhà giảng dạy, quả nhiên có thang máy.

Cậu vào một phòng học đang có lớp học. Nhìn nội dung trên bảng đen, đây là lớp Vật lý Ngân Hà.

Giảng viên là một lão giáo sư có chút tuổi, nhưng cười rất hòa ái như một lão ngoan đồng.

Giáo sư quyết định ra một đề kiểm tra, “Đề này mọi người hẳn không xa lạ, ai có thể nói cho tôi biết đáp án?”

Phòng học lập tức yên tĩnh. Cảnh Nặc ngạc nhiên, đề này chính là câu đại cuối cùng trong bài thi tổng hợp kỳ thi tuyển sinh.

Giáo sư gọi tên: “Nguyễn Như Đường.”

Cảnh Nặc lập tức nghiêm mặt. Nguyễn Như Đường cũng ở phòng học này?! Cậu gắt gao cắn hàm, cố gắng kìm nén lửa giận.

Giáo sư nhiệt tình nói: “Nguyễn Như Đường là học sinh duy nhất trong kỳ thi này giải đúng đề này, chúng ta mời bạn Nguyễn Như Đường đến nói cho mọi người đáp án.”

Cảnh Nặc bỗng nhiên thả lỏng hàm răng, từ trạng thái căng thẳng chuyển sang nghiền ngẫm.

Cậu thậm chí giơ tay vỗ hai cái, tiếng vỗ tay này nhanh chóng kéo cả lớp cùng vỗ tay vì Nguyễn Như Đường.

Đề này, hóa ra không ai giải đúng.

Vậy Nguyễn Như Đường làm sao biết đáp án?

Người thực sự giải ra đề này, là Cảnh Nặc.

Nguyễn Như Đường đứng giữa phòng học, cảm thấy như bị đặt trên lửa nướng, chân run nhẹ. Hắn làm sao biết đáp án? Cái tên Beta đáng chết kia, tại sao chỉ có hắn làm ra đề này?!

Lâu sau, vỗ tay dừng lại, mọi người và giáo sư đều chờ câu trả lời. Nguyễn Như Đường cúi đầu, không nói một tiếng.

Giáo sư đành hòa giải: “Haizz, Nguyễn đồng học có phải lơ là quá không? Một kỳ nghỉ qua đi, không nhớ rõ cách làm đề này rồi sao? Ha ha, không sao, đây là chuyện thường tình.”

Giáo sư hỏi hắn một câu hỏi đơn giản về công thức suy luận cơ sở cần dùng để giải đề.

Nguyễn Như Đường vẫn cúi đầu không trả lời.

Ánh mắt mọi người dần chuyển từ nghi hoặc sang hoài nghi, tiếng xì xào xung quanh đập vào màng nhĩ hắn.

Giáo sư ho khan, cười gỡ rối cho Nguyễn Như Đường: “Nguyễn Như Đường đồng học hôm nay có thể giọng không tốt, không nói nên lời. Nào, về câu hỏi vừa rồi...”

Đột nhiên, một giọng nói mát lạnh từ hàng ghế sau cùng truyền đến, xuyên qua tiếng xì xào trong phòng học, thậm chí át cả tiếng giáo sư.

“Kết quả suy luận là , là là lượng tử hóa.”

Phòng học lập tức yên tĩnh.

Cảnh Nặc thừa dịp trong khoảnh khắc này nói tiếp: “Ồ, đúng rồi, về câu đề trên bảng đen...”

“Đáp án là .”

Ánh mắt mọi người đều dồn về góc cuối cùng nơi phát ra âm thanh.

Nguyễn Như Đường lúc này mới nhận ra chủ nhân giọng nói, đột ngột quay đầu nhìn qua, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.

Cảnh Nặc nhếch môi, khí định thần nhàn vẫy tay với hắn, dùng khẩu hình nói mấy chữ:

Lâu, không, gặp.

back top