TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 14

Chương 14

Hà Phi nhìn dáng vẻ của cậu, buồn cười nói: “Thật đáng yêu, trách không được Thượng tướng Cố thích cậu.”

Đây là đang khen cậu sao?

Cảnh Nặc nhạy bén nhận thấy mình hình như bị chế nhạo, vội vàng thu nụ cười nhe răng lại.

“Ai, đừng ngừng, cứ như vừa rồi rất tốt.”

Cảnh Nặc ngậm thêm một lát, nước miếng đều sắp chảy ra, gỡ chiếc đũa xuống “Phi phi” hai tiếng, càng thêm căm phẫn. Cậu nhìn về phía Hà Phi, đôi mắt chớp chớp, vừa vô tội lại vừa đáng thương.

“Hay là tôi tự luyện đi. Dù sao cũng là tôi bị khiếu nại phải chịu trừng phạt, sao có thể liên lụy cậu cúi gập người lãng phí một ngày nghỉ ca chứ.”

“Hơn nữa, cậu ở đây nhìn, tôi... tôi ngại.”

Hà Phi nào nhìn không ra cậu đang nghĩ gì, lại nhét chiếc đũa vào miệng Cảnh Nặc. Cảnh Nặc cắn chiếc đũa, đáng thương hề hề, cực kỳ giống một chú chó nhỏ cô đơn.

“Tôi không giống cậu, dám đập bàn với Lão bản Bì. Tôi còn phải kiếm cơm dưới trướng hắn đây.” Hà Phi không bị mắc lừa, kéo Cảnh Nặc đến trước gương, bảo cậu đối diện với gương luyện tập.

“Vậy...” Tròng mắt Cảnh Nặc vừa chuyển, lại định nói sang chuyện khác, Hà Phi căn bản không cho cậu cơ hội nói nhảm, bẻ đầu cậu xoay về phía gương.

“Đừng nói nhiều lời, mau cười đi!”

“...”

Cảnh Nặc trong gương, đặt chiếc đũa ở răng, đuôi mắt đều rũ xuống khóe miệng, cứng đờ kéo ra hai lúm đồng tiền.


Hoàng cung Đế quốc Peymans.

Moore vốn định cùng Cố Thừa Nghiên đi Điện Chính Vụ nói chuyện chi tiết, kết quả trên đường đã nói gần xong.

“Ngươi nói, chuyện Cuồng Sa bồi dưỡng gián điệp còn chưa có kết luận, nhưng lại ngoài ý muốn tra ra bọn họ vận chuyển cấm luyến cho các quý tộc, những người này sau khi vào hậu viện quý tộc hầu như không có tung tích?” Moore rất là chấn động, “Nói cách khác, những người này có khả năng còn tham gia hoạt động buôn bán người.”

“Đúng vậy.”

“Chuyện này bên trong cũng có bóng dáng của Light Hầu tước? Vậy ngươi quả thật đã diệt trừ một cái đại ung nhọt rồi.” Moore thần sắc nghiêm túc, “Chỉ là hắn sẽ đóng vai trò gì?”

Cố Thừa Nghiên: “Có thể tìm một người xuống dưới hỏi hắn một chút.”

Moore nhìn vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình của anh liền bắt đầu khó chịu: “Ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau lưng. Chúng ta quay đầu lại nghĩ, có phải còn rất nhiều cách khác để chế tài cái ung nhọt kia không?”

“Ít nhất, trước khi chúng ta ăn sạch sản nghiệp của hắn có thể quét mìn trước.” Moore khinh thường nói: “Cái lão Light này, thật là chuyện dơ bẩn gì cũng nhúng tay vào.”

“Đừng như vậy, Bệ hạ, ăn được miếng mỡ rồi thì không cần nhắc lại chuyện cũ.” Dáng vẻ trào phúng của Cố Thừa Nghiên như thể đang giảng đạo lý với người khác. “Ngài lúc trước cũng đã đồng ý tôi làm như vậy.”

Moore giận dữ: “Ta đồng ý? Ta đồng ý cái gì?”

Cố Thừa Nghiên thiện chí giúp hắn hồi tưởng lại:

“Tôi đã xin chỉ thị của ngài, Light Hầu tước giao cho tôi xử lý, tôi đã không nương tay.”

“Ngài nói—”

“‘Tùy ngươi.’”

Moore càng nổi giận: “Ta vốn cho rằng cái gọi là ‘không nương tay’ của ngươi, bất quá là bắt Light Hầu tước lại, tùy tiện định một tội danh đã đóng thuyền, đường hoàng lật đổ hắn, sau đó tẩy trắng và thôn tính sản nghiệp của hắn.”

“Ta còn chạy lên Nghị Viện nói chuyện cho ngươi một đường đèn xanh khốc liệt. Được rồi, ngươi không dùng, chuyện này cũng thôi. Ta nghĩ ngươi vô dụng nhất cũng là lén lút xử cực hình với hắn...” Moore nhấn mạnh hai chữ “lén lút”, nghe thế nào cũng như đang nghiến răng nghiến lợi, “Ai có thể nghĩ đến! Ngươi lại dám trực tiếp chặt đầu hắn trên đại lộ tiếp khách—đại lộ tiếp khách phồn hoa nhất Đế tinh, trước mặt nhiều người như vậy? Ngươi thật là... Ngươi thật là...”

Kỳ thật hắn càng muốn nói chính là, việc chuẩn bị ở Nghị Viện dùng tiền riêng của hắn, nhưng nói ra có vẻ hắn, một vị Hoàng đế, quá nhỏ mọn.

Chỉ là, tiền đã đưa, chuyện này không làm, thì số tiền này cũng éo quay lại được!

Moore kiếm chút tiền riêng không dễ dàng, sao có thể không đau lòng.

“Đừng giả vờ, Bệ hạ,” Cố Thừa Nghiên vô tình vạch trần hắn, “Trong khoảng thời gian này túi tiền của ngài đã nhiều thêm mấy chục triệu lần tiền riêng, còn tiếc nuối mấy đồng bạc lẻ kia.”

Moore đau lòng nói: “Ngươi là đàn ông độc thân lại không cần kiếm tiền nuôi vợ, ngươi hiểu cái quái gì!”

Light Hầu tước nắm giữ rất nhiều huyết mạch công nghệ quan trọng nhất. Tập đoàn Amps có trọng lượng khiến Bệ hạ Moore thèm muốn đã lâu. Sau khi Light Hầu tước xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng cho người chia cắt Tập đoàn Amps.

Chuyện này là mượn tay Cố Thừa Nghiên đi làm, nhưng cả hai bọn họ đều không lộ mặt.

Bất quá, Light Hầu tước chết dưới tay Cố Thừa Nghiên, ai cũng biết phía sau không thể thiếu thế lực của Cố Thừa Nghiên.

Còn về việc trong đó có hay không bút tích của Hoàng đế...

Không thể không nói, ở khoản diễn kịch này, Bệ hạ Moore quả thật đứng số một. Tuy rằng trước đây hai người trong cuộc đối kháng quý tộc từng thân thiết như anh em mặc chung một chiếc quần, nhưng ngày nay thế lực Thượng tướng Cố dần lớn mạnh, Hoàng đế không thể không chia ra một chút tâm tư để cảnh giác anh.

Lần này Cố Thừa Nghiên công khai treo cổ Light Hầu tước, các quý tộc thường xuyên đến mách lẻo với Moore: hôm nay hắn dám giết Hầu tước, ngày mai không chừng có dám hay không động thủ với Bệ hạ.

Moore quả nhiên nổi trận lôi đình.

Người ngoài nhìn vào, dạo gần đây cuộc sống của Thượng tướng Cố thật không dễ dàng.

Ngừng chức vụ của anh—kỳ thật là khó nói.

Thu hồi quân đội của anh—vừa lúc muốn sắp xếp đi huấn luyện dã ngoại ở các hành tinh phụ cận quân đội.

Thậm chí “suýt chút nữa” muốn cách chức quân hàm Thượng tướng của anh.

Hiện tại bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy Hoàng đế và Thượng tướng náo loạn chia rẽ.

Cho nên, đối với Tập đoàn Amps, thoạt nhìn chỉ là một đám linh cẩu chen chúc đến chia nhau thịt voi, nhưng Thượng tướng Cố chen chúc trong đó cũng không thể phân được bao nhiêu thịt.

Ít nhất đám quý tộc kia cũng xuôi lòng không ít.

Nếu không phải bên ngoài tạo ra động tĩnh này, Bì Khắc Tư và người đứng sau hắn cũng không dám xúi giục Cố Thừa Nghiên phản bội Hoàng đế.

Chuyện này trở nên càng ngày càng thú vị.

Moore thở dài: “Được rồi, nói thật, ngươi giết Light Hầu tước, tuy rằng đơn giản thô bạo, nhưng thật sự đã giải quyết cho ta một cái đại phiền toái. Những quý tộc kia nể mặt thực quyền quân bộ của ngươi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Còn về việc có hay không đánh rắn động cỏ, ta nghĩ mặc kệ thế nào, hiện tại cũng đều đã đánh động rồi, bằng không bọn họ sẽ không đưa ra cành ô liu cho ngươi. Ngươi tiếp tục cùng bọn họ chu toàn, ta đi tra xét hậu viện của Light Hầu tước, nơi này còn chưa tra soát hết. Ta cảm thấy con người hắn...”

Cố Thừa Nghiên hơi nghiêng đầu: “Ngài nói gì?”

Bệ hạ Moore ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới đã đi đến gần Điện Chính Vụ, mà tiếng gầm rú trang hoàng bên ngoài Điện Chính Vụ đã át đi giọng hắn.

Cánh tay máy móc cao 6 mét đào xới đường lát đá đến thê thảm không nỡ nhìn, tiếng “Cà rẹt cà rẹt” đinh tai nhức óc, đứng ở ven đường cũng có thể rõ ràng cảm giác được chấn động.

Nghe động tĩnh này Cố Thừa Nghiên càng không muốn đi Điện Chính Vụ, tìm cớ chuẩn bị rời đi.

“Cho nên Hoàng cung rốt cuộc đang đổi mới cái gì?” Trước khi rời đi, Cố Thừa Nghiên vẫn không nhịn được hỏi.

“Không đổi mới cái gì.” Thần sắc Bệ hạ Moore không được tự nhiên, “Ta chỉ là cho người ta xúc toàn bộ đất đai xung quanh Điện Chính Vụ lên, rồi khôi phục nguyên trạng, sau đó lại xúc lên...”

“...” Nghe như không có việc gì làm.

“Ngài làm như vậy có ý nghĩa gì?”

“Khoảng thời gian trước kiểm tu, hệ thống che chắn của Hoàng cung bị hacker công kích, tuy rằng đã sửa chữa xong, nhưng Lạc Lạc luôn không yên tâm.” Bệ hạ Moore đổi một vẻ mặt, kiêu ngạo xen lẫn tự tin, mà tự tin lại bao hàm 80% khoác lác. “Mà ta chọn cách làm này, chính là vì làm hết thảy cuộc nói chuyện ở Điện Chính Vụ đều diễn ra trong bí ẩn.”

Cố Thừa Nghiên nhìn cánh tay máy móc giơ cao bên ngoài cùng mặt đất thảm không nỡ nhìn, đương nhiên xem lời “sửa chữa xong” của Moore là nói bậy.

“Ngài là nói, công nghệ hiện hành của chúng ta đã bị đánh tan tác, đến nỗi biện pháp bảo mật chỉ có thể chọn dùng phòng hộ vật lý sao?”

“...Đủ rồi Thượng tướng Cố, không cần dùng ánh mắt ‘Đế quốc Peymans xong đời rồi’ mà nhìn ta.”

Bệ hạ Moore hậm hực giải thích: “Hệ thống giám sát vệ tinh duy trì 300 năm bị một số vật thể bí ẩn không rõ phá hủy, chúng ta không thể không dùng nhiều tiền đi trùng kiến hệ thống giàn giáo hộ vệ ngân hà. Đám phế vật đáng chết này đến bây giờ đều không điều tra rõ căn nguyên sự tình, báo cáo điều tra sơ bộ hôm nay đưa lên lại nói ‘phỏng đoán là rác rưởi tự do vũ trụ’. Rác rưởi vũ trụ nào tạo thành phản ứng dây chuyền to lớn như thế?!”

Cố Thừa Nghiên nhạy bén nắm bắt được trọng điểm: “Cho nên bởi vì trùng kiến hệ thống kiểm tra đo lường vệ tinh ngân hà, quốc khố của ngài đã không còn ngân sách phiên tân Hoàng cung năm nay phải không?”

Bệ hạ Moore: “...”

Đáng chết bị ngươi đoán đúng rồi.

Bất quá đây chỉ là bề ngoài. Rốt cuộc việc Hoàng đế nuốt trọn sản nghiệp nhà Light còn chưa thể để những quý tộc kia biết.

“Các quý tộc và các đại thần Nghị Viện lại không nghi ngờ khoản chi tiêu vô nghĩa này là lãng phí và phô trương đến mức nào?”

“Hải!” Bệ hạ Moore thập phần không hề gì, “Hỏi tới liền nói là Hoàng hậu yêu cầu, Hoàng hậu bị ta nuông chiều hư rồi, phô trương lãng phí một chút thì sao, lại không tốn tiền nhà bọn họ.”

Cố Thừa Nghiên: “...” Trách không được Hoàng hậu ghét ngài.

“Thật sự cần thiết đổi mới sao?”

“Thượng tướng Cố, ngươi không hiểu. Nếu ngươi có một người vợ vô tư lo lắng cho ngươi như vậy, ngươi sẽ hiểu, ngươi căn bản không nỡ cự tuyệt sự quan tâm của hắn.” Bệ hạ Moore cảm thán đầy tang thương, “Nếu không phải Hoàng hậu mỗi ngày quấn lấy ta làm nũng, nói cái gì nếu không làm tốt phòng hộ bảo mật Hoàng cung, hắn sẽ lo lắng đến ăn ngủ không yên, ngay cả bánh gạo nếp nhân đường yêu thích nhất cũng ăn không vào. Ngươi xem, nếu ta không áp dụng chút biện pháp gì, hắn đều phải cùng ta tuyệt thực đòi tự sát.”

Cố Thừa Nghiên vẻ mặt lạnh nhạt.

Bệ hạ Moore hồn nhiên không hề ý thức được mình vô liêm sỉ đến mức nào, lắc đầu, thở dài đau đớn: “Ta thật là quá sủng hắn, ngươi nhìn xem đã chiều hắn thành cái dạng gì! Nghe nói thời kỳ viễn cổ, hoàng gia có hạng quy củ gọi là hậu cung không được can dự chính sự, ái nhân của Hoàng đế không cần cả ngày xuất đầu lộ diện, chỉ cần ở hậu cung chờ sinh con cùng chồng thôi.”

Ngôn ngữ hắn tràn ngập hướng về: “Ta mà nói, những tiểu Omega này nên thành thật ở trong nhà, đỡ phải mỗi ngày đi ra ngoài nhận thức toàn là những người không đàng hoàng.”

Cố Thừa Nghiên rất tán đồng gật gật đầu, ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình thiết bị đầu cuối.

Bệ hạ Moore cảnh giác nói: “Ngươi đang làm gì?”

Cố Thừa Nghiên trên tay không ngừng, nhấn nút gửi xong liền ngước mí mắt nhìn hắn một cái, đại phát từ bi ấn phát lại. Giọng Bệ hạ Moore gần như không có bất kỳ sai lệch nào truyền ra từ thiết bị đầu cuối: “Ta thật là quá sủng hắn...”

Moore lập tức sốt ruột: “Ngươi... Ngươi là sợ thiên hạ không loạn sao!” Hắn điên cuồng cướp đoạt thiết bị đầu cuối trong tay Cố Thừa Nghiên, “Tại sao ngươi lại có phương thức liên hệ của Hy Lạc!”

Cố Thừa Nghiên lùi về sau một bước dài, giơ cao tay cầm thiết bị đầu cuối, không chút khách khí nói: “Chậm rồi, đã chia sẻ cho Hoàng hậu Điện hạ.”

Anh giơ màn hình thiết bị đầu cuối cho Bệ hạ Moore xem, sau tệp âm thanh đã gửi có một dấu “Đã đọc” rõ ràng.

Mặt Bệ hạ Moore lập tức đen lại: “Tại sao hắn lại đọc tin tức của ngươi ngay lập tức? Ta gửi tin tức cho hắn ba ngày trước đến bây giờ vẫn là chưa đọc!”

“Ai biết được.” Cố Thừa Nghiên buông tay: “Có lẽ vợ ngài không yêu ngài đi, sáng nay hắn còn đánh ngài một đường ra ngoài mà.”

“Ngươi còn chưa có vợ ngươi hiểu cái quái gì!” Moore tức muốn hộc máu gào lên với anh.

Hai người khi ở riêng thường xuyên không phân biệt quân thần, có khi khí thế của Cố Thừa Nghiên còn mạnh hơn một chút. Đối đãi với vị Hoàng đế trẻ tuổi này, Cố Thừa Nghiên rất nhiều lễ nghi đều cực kỳ qua loa, bất quá Moore cũng không để ý.

Dù sao những quý tộc kia cũng không mấy tôn kính hắn. So sánh dưới, Cố Thừa Nghiên và hắn là giao tình sinh tử. Hắn giao quân quyền cho vị vương giả tàn bạo đi ra từ chợ đen ngầm này, và đổi lại là sự yên bình của các cuộc nổi loạn trên các hành tinh lớn trong những năm nay, mọi ý định rục rịch đều bị trấn áp.

Cho dù trong mắt người ngoài, thế lực Thượng tướng Cố sắp sửa vượt qua Hoàng quyền.

Thì đã sao chứ? Hắn còn chưa có vợ.

Alpha luôn sẽ nảy sinh cảm giác ưu việt ở một số chỗ khó hiểu.

Moore bắt đầu châm chọc: “Thượng tướng Cố, ta biết ngươi ghen tị với ta, ta thành tâm khuyên ngươi, nếu ngươi cứ tiếp tục xa lánh người sống như vậy, coi Omega như hồng thủy mãnh thú, ngươi nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.”

“Bất quá lần này ngươi lại hiếm thấy tiếp nhận một Beta, hy vọng cậu ta có thể trở thành kiếp số của ngươi.” Moore hả hê nói: “Đương nhiên, đây không phải là lời chúc phúc. Ta vẫn từ tận đáy lòng hy vọng ngươi thất bại, như vậy chờ chúng ta già rồi, ta liền có thể cùng Hy Lạc dẫn theo đầy đàn con cháu phô trương sự tồn tại trước mặt ngươi.”

“Phải không, ta nhớ rõ vừa rồi có người nói muốn ngoại tình, nói vậy Hoàng cung Peymans không lâu nữa liền phải nghênh đón tân nhân đi. Đến lúc đó đầy đàn con cháu này chưa chắc là của ngài và Hy Lạc đâu.”

“Ngươi...”

Moore cắn răng hàm sau, phát ra tiếng ken két, hung tợn trừng mắt Cố Thừa Nghiên: “Ngươi cứ đắc ý đi, Thượng tướng Cố, cẩn thận lật thuyền trong mương!”

“Cống ngầm?” Cố Thừa Nghiên khinh thường nhìn lại nhếch môi, “Ngươi nói cái Beta kia?”

“Đúng! Chính là tên Beta kia.” Moore hung tợn nguyền rủa anh: “Ngươi nhất định sẽ bại dưới tay cậu ta.”

back top