Tôi đã nghĩ hắn biết nấu ăn, nhưng không ngờ hắn lại nấu ăn giỏi đến vậy.
Chỉ trong chốc lát, bốn món ăn đơn giản nhưng đầy màu sắc và một món canh đã được bày biện trên bàn ăn.
So với việc tôi trước đây bữa nào cũng ăn mì tôm, thì đây quả thật là một bữa tiệc đầy ắp món ngon.
Cố Diễm bưng món cuối cùng đi đến, giọng nói khàn khàn và trầm ấm vang lên:
「Chủ nhân, có thể ăn cơm rồi.」
Nhiệt độ trên đuôi của hắn dường như vẫn chưa giảm xuống.
Nóng đến mức hắn đã cởi áo trên, chỉ mặc chiếc tạp dề màu tối mà tôi đã mua từ rất lâu.
Chiếc tạp dề hơi nhỏ so với hắn, căng chặt trên người, vừa đủ che những chỗ quan trọng.
Cơ n.g.ự.c của hắn dưới lớp vải màu tối trông đặc biệt trắng trẻo, như đang phát sáng.
Tôi vội vàng quay đi chỗ khác, như thể bị bỏng:
「Khụ, sau này ở nhà cũng cố gắng mặc chỉnh tề chút nhé, nhỡ có ai đến thì không hay.」
Cố Diễm "ừ" một tiếng khàn khàn, mắt phủ một lớp sương mù:
「Nhưng chủ nhân... tôi nóng.」
Tôi liếc hắn một cách khó xử.
Hắn quả thật rất nóng, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, yết hầu không ngừng chuyển động.
「Vậy tôi sẽ bật điều hòa.」
Ăn xong, tôi theo bản năng đi về phía phòng ngủ, phía sau không biết từ lúc nào đã có một cơ thể cao lớn áp sát, hơi nóng bao trùm lấy tôi.
Tôi đột ngột dừng lại, hắn cũng dừng, đầu gục lên vai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi.
Ngứa ngáy, tê tê.
Tôi cau mày:
「Không phải bảo cậu đi ngủ ở phòng bên cạnh sao, cậu đi theo tôi làm gì?」
Đôi mắt sắc sảo của Cố Diễm cong cong, khóe môi vô tình lướt qua má tôi:
「Chủ nhân, tôi muốn ngủ cùng cậu...」
Lưng tôi cứng lại, theo bản năng từ chối:
「Tôi mua cậu không phải để sưởi ấm giường, ngoài việc làm việc nhà, cậu có thể tự do làm những gì cậu muốn, không cần phải lấy lòng tôi.」
Dù sao cũng chỉ mua với giá mười tệ, tôi chưa bao giờ mong đợi điều gì ở hắn.
Giọng Cố Diễm trở nên trầm lắng, đuôi lén lút quấn quanh eo tôi, như đang làm nũng.
「Nhưng chủ nhân, mị ma ăn thức ăn của con người sẽ không no, tôi đói...」
Đuôi của hắn cọ xát khắp eo tôi, càng lúc càng đi xuống.
Hơi thở như có như không phả vào cổ, vai, thậm chí tôi còn cảm nhận được yết hầu của hắn chuyển động khi nói chuyện.
?? Hả?
Đồng tử tôi co lại, hoảng hốt đẩy hắn ra, đóng sầm cửa phòng và thở dốc.
Hậu quả của việc không cho Cố Diễm ăn no thì tôi không biết.
Nhưng tôi biết.
Một khi cho hắn ăn rồi, chuyện tôi trên hay hắn trên thì khó nói lắm.