TÔI ĐƯỢC THUÊ VỚI GIÁ HAI TRIỆU ĐỂ CHỮA BỆNH DẠ DÀY CHO CẬU CHỦ

Chương 8

Đi trên đường, tôi vẫn không nghĩ thông suốt.

Lần trước ngủ với anh ấy, tôi chạy.

Lần này cưỡng hôn Thẩm Duyên Văn, tôi lại chạy.

Sao lần nào cũng là tôi chạy? Chỉ vì đó là nhà của Thẩm Duyên Văn sao?

Tôi cười khẩy, dù không phải là nhà của Thẩm Duyên Văn, anh ấy cũng sẽ không chạy.

Anh ấy rất vững vàng, còn người mang tật trong lòng là tôi.

Anh ấy nói tôi say rồi, người say làm gì cũng không đáng kể.

Anh ấy muốn nói với tôi — đêm qua không tính, đêm đó càng không tính.

Anh ấy có mối tình đầu hay không, có chia tay hay không, đều không liên quan gì đến tôi.

Uống rượu làm hỏng chuyện, xem ra phải bỏ rượu thôi.

Suốt bảy ngày tiếp theo, Thẩm Duyên Văn không liên lạc với tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào WeChat trống rỗng được ghim trên cùng, trong đầu nghĩ đến bản hợp đồng sa thải mà trợ lý gửi đến.

Thẩm Duyên Văn thật sự muốn sa thải tôi sao?

Sa thải cũng chẳng sao, tôi đây có tài, đi đâu mà chẳng sống tốt.

Nhưng vừa nghĩ đến sau này không thể gặp Thẩm Duyên Văn nữa, n.g.ự.c lại thấy phiền muộn.

Tôi bực bội ném điện thoại sang một bên, màn hình “đinh” một tiếng sáng lên.

Tôi vội mở ra, Thẩm Duyên Văn: “Chuẩn bị đi, ngày mai đi công tác với tôi.”

 

back top