Giây phút nước lạnh dội vào mặt, tôi tỉnh lại, nhưng người lại mềm như cọng bún.
Có người đỡ tôi đi, nhét vào xe, rồi lại ném vào phòng tắm.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã mặc một chiếc pyjama sạch sẽ nằm trên giường phòng khách, Thẩm Duyên Văn đứng bên cạnh giường xắn tay áo, ống tay áo ướt một đoạn.
Trong đầu tự động phát lại lời Chu Thành nói — “Thẩm Duyên Văn có một mối tình đầu”, “không cần anh ấy nữa”.
Tôi ngồi dậy, một tay kéo cổ áo anh ấy, hôn lên.
Môi va vào răng, chẳng có kỹ thuật gì cả.
Thẩm Duyên Văn nghiêng đầu tránh đi, lòng bàn tay ấn lên vai tôi: “Em say rồi.”
Tôi ngã lại xuống gối, nghe thấy mình nói: “Ừm, say rồi.”