Trong hơn nửa tháng tiếp theo, Thẩm Duyên Văn không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào.
Chỉ cần một tin nhắn “khó chịu” trên WeChat, tôi lại phải vội vã chạy đến chăm sóc anh ấy.
Vừa vào cửa, quản gia đã mang canh giải nhiệt lên bàn, còn có đủ loại đồ ăn vặt, bánh ngọt ngon lành.
Anh ấy thật sự là một ông chủ tốt.
Cũng là một bệnh nhân khiến người ta bớt lo lắng.
Tôi dặn dò anh ấy một số điều cần chú ý, nên làm gì, không nên làm gì, cái gì nên ăn nhiều, cái gì không được đụng vào.
Thẩm Duyên Văn ngồi đó, ngoan ngoãn như một học sinh giỏi đang chăm chú nghe giảng, chỉ thiếu điều không chống tay ra sau lưng.
Về chuyện đêm đó, anh ấy không nhắc một lời, biểu cảm thản nhiên như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.
Nhưng nó đâu phải là chưa từng xảy ra.
Thẩm Duyên Văn không nhớ, nhưng tôi nhớ mà.
Mỗi lần đến gần, trong đầu tôi lại liên tục hiện ra những cảnh tượng mờ ám đó.
Thế mà người này lại không ý thức được, mấy lần tôi đến, đúng lúc anh ấy vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm là đi ra.
Tôi bất lực: “Anh có thể mặc quần áo tử tế rồi hẵng ra ngoài được không?”
Thẩm Duyên Văn khẽ nhíu mày: “Tại sao? Trước đây em đâu có nói.”
Trước đây? Trước đây có sờ, có hôn, có ngủ với nhau không?
Sau này, Thẩm Duyên Văn biết mặc quần áo trước.
Nhưng cũng vô ích, bên trong lớp vải đó có gì tôi đều rõ, nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra đường nét cơ bắp tuyệt đẹp.
Xong rồi, tôi thật sự xong rồi.
Sự thích thú trước đây giống như một con vịt quay trong tủ kính, chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, sờ sờ ví tiền, kiềm chế được miệng.
Giờ đây, con vịt quay đã bị cắn một miếng, lớp da giòn bọc lấy lớp thịt mềm, hương vị còn đọng lại trên môi.
Khi đi ngang qua tủ kính lần nữa, đôi chân không nghe lời, chỉ muốn nuốt trọn cả phần còn lại, kể cả xương và thịt.
Tôi đóng hộp thuốc lại, không dám nhìn anh ấy: “Anh nhớ uống thuốc, tôi về trước đây.”
Quản gia bên cạnh giữ lại: “Ăn cơm xong rồi về, hôm nay tôi đặc biệt làm món tôm say rượu mà cậu thích.”
Tôi lắc đầu như trống bỏi, nếu ở lại, thứ tôi muốn ăn không phải là tôm nữa rồi.