Một tia nắng sớm lọt qua khe rèm cửa, đánh thức tôi.
Chỉ cần trở mình, cơn đau nhức ở thắt lưng đã khiến tôi không nhịn được mà hít một hơi.
Bàn tay ấm nóng nhanh chóng đặt lên, xoa bóp một cách vừa phải, lực đạo vừa đủ.
“Còn đau không?”
Những hình ảnh hỗn loạn của đêm qua ùa về trong đầu, tôi ngước lên tố cáo.
“Anh nói là em kêu dừng thì sẽ dừng mà!”
Lệ Hoài hôn lên trán tôi, ôm tôi vào lòng.
Một tay tiếp tục xoa bóp thắt lưng, một tay dọc theo sống lưng xoa xương bướm của tôi.
“Anh đã dừng lại, là sau đó em tự nói với anh đừng dừng.”
“Nhưng cũng đâu phải là để anh làm suốt hai tiếng đồng hồ?”
Người này bề ngoài lạnh lùng, cấm dục, nhưng thực ra lại hung dữ như sói.
Đáng ghét!
Lệ Hoài cọ cọ mũi vào tai tôi.
“Nếu em không thích, lần sau anh sẽ nhanh hơn.”
Tôi: …
“Cũng không phải là không thích…”
Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh ấy, giọng nói nghèn nghẹn.
Sau khi tận hưởng mười phút mát xa, tôi chống nửa đầu dậy.
“Thành thật khai báo đi, rốt cuộc anh thích em từ bao giờ.”
“Anh cứ một mình tìm em hơn mười năm, trong khi em thì hoàn toàn không biết gì, còn ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh. Thế mà anh lại hay rồi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho em.”
“Em buồn muốn chết.”
Lệ Hoài nắm lấy ngón tay tôi hôn lên.
“Là lỗi của anh, đã không nhận ra em.”
“Em còn nhớ không, năm em tám tuổi, từng vớt một cậu bé bẩn thỉu, tiều tụy ở trong một cái rãnh nước bẩn không?”
Tôi cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“…Cái cậu bé gầy gò, nhỏ con đó là anh sao?”
Không thể nào, hoàn toàn không giống mà.
“Đúng vậy.”
“Hồi nhỏ bố mẹ anh không ở bên, anh sống nhờ nhà cô, những đứa trẻ hàng xóm xung quanh đều không thích anh, chúng nghĩ anh là đứa trẻ không ai cần.”
“Hôm đó em đã đuổi chúng đi, không chê anh dơ bẩn, vớt anh ra khỏi rãnh nước, anh rất biết ơn. Anh muốn nói chuyện với em, nhưng lại sợ làm bẩn chiếc váy của em, chỉ có thể đứng từ xa, nhưng em thậm chí còn không để lại tên, phủi tay rồi quay lưng đi mất.”
“Thực ra nói ra thì đây là một câu chuyện rất sáo rỗng, nhưng đối với anh, em là một tia sáng chiếu rọi vào cuộc sống của anh.”
Thì ra là vậy.
Lúc đó khi mẹ tôi trang điểm, tôi đội tóc giả và mặc váy công chúa chạy ra ngoài chơi.
Việc giúp anh ấy thực ra chỉ là tiện tay thôi, giúp xong thì bị bắt về chụp ảnh.
Tôi nâng cằm anh ấy lên: “Cho nên anh đã phải lòng từ đó à?”
Lệ Hoài hôn nhẹ lên chóp mũi tôi.
“Anh luôn nghĩ em là thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền quý nào đó ở thành phố B, cho nên vẫn luôn tìm kiếm ở thành phố B, không ngờ…”
“Không ngờ em không chỉ không ở thành phố B, mà cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì cả, mà là một người đàn ông thực thụ.”
Tôi chống người dậy, lật người ngồi lên eo anh ấy.
“May mà hôm đó em làm đổ khung ảnh của anh, nếu không anh sẽ không bao giờ tìm được em.”
“Nhưng nói như vậy, anh đáng ra phải là trai thẳng, sau khi phát hiện thiên thần nhỏ của mình lại là một người đàn ông, anh không thấy ghê tởm sao?”
Lệ Hoài cười rất đẹp, đưa tay kéo chiếc chăn mỏng đắp cho tôi.
“Không, em là nam hay nữ cũng không quan trọng.”
“Ồ…”
Tôi kéo dài giọng: “Hiểu rồi, anh là người song tính.”
“Chỉ cần là em thì được.”
Lồng n.g.ự.c tôi ngọt ngào, như thể chứa mật, m.á.u trong mạch m.á.u phấn khích chạy khắp nơi.
Tôi cúi người xuống, hai tay chống cằm, nằm trên người anh ấy.
“Nhưng khi anh biết, Trương Niểu vẫn là đối tượng kết hôn trên danh nghĩa của em, anh không lo lắng sao?”
Lệ Hoài lắc đầu.
“Tại sao?”
“Nhìn vào mắt em, anh biết em không có tình cảm nam nữ với cô ấy, còn về hôn nhân, bản chất là sự ràng buộc lợi ích. Đúng lúc, tập đoàn Hoàn Vũ trong tay anh có thể mang lại lợi ích cho gia đình em không thua kém gì nhà họ Trương, cho nên em và cô ấy, không nhất thiết phải kết hôn.”
Tôi bị một tràng phân tích của anh ấy làm cho câm nín.
Quả nhiên là một người có thể tự mình gây dựng công ty, phân tích đâu ra đó.
“…Được rồi, được rồi, coi như anh giỏi.”
“Dù sao thì đời này của em, cũng đã gục ngã trong tay anh rồi.”