Kỷ Trạch Thanh làm việc rất dứt khoát, mấy người đánh tôi bị kỷ luật, và phải xin lỗi tôi trước toàn trường, sau này người chuyển trường thì chuyển trường, người nghỉ học thì nghỉ học.
Trong trường không còn ai dám chọc tôi nữa, cuối cùng tôi cũng có thể chuyên tâm học hành.
Tôi không biết phải báo đáp Kỷ Trạch Thanh thế nào, chỉ có thể liều mạng học.
Vì tôi muốn cố gắng gần gũi với Kỷ Trạch Thanh hơn, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Kỷ Trạch Thanh là mặt trăng, anh ấy rải ánh trăng lên người tôi, đó là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của tôi.
Kỷ Trạch Thanh vừa tiếp quản tập đoàn Kỷ thị, bận tối mặt tối mày, luôn phải tiếp khách đến khuya mới về.
Tôi cũng luôn học đến khuya, nghe thấy tiếng anh ấy về, liền mang dép lê lạch bạch chạy xuống.
Đỡ anh ấy đến ghế sô pha nghỉ ngơi, rồi vào bếp pha cho anh ấy một ly nước mật ong ấm.
Đây là giao điểm duy nhất giữa tôi và Kỷ Trạch Thanh trong một ngày, tuy ngắn ngủi, nhưng tôi rất trân trọng.
Đêm nay Kỷ Trạch Thanh say quá, vừa về đến nhà đã cởi cà vạt để lộ ra xương quai xanh tinh tế.
Chiếc cổ áo mở rộng để lộ làn da trắng nõn quyến rũ, gương mặt của Kỷ Trạch Thanh như vậy, từ trước đến nay luôn thu hút cả nam lẫn nữ.
Tôi cẩn thận đút anh ấy uống nước, anh ấy uống xong lại dùng đầu lưỡi hồng hào l.i.ế.m cực nhanh một vòng quanh miệng ly, cảnh tượng này khiến mặt tôi đỏ bừng.
Kỷ Trạch Thanh là yêu tinh, còn tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của yêu tinh đưa anh ấy lên giường nằm, lại cẩn thận đắp chăn cho anh ấy, rồi mới yên tâm rời đi.
Khi Kỷ Trạch Thanh ngủ say sưa, tôi lại mất ngủ một chút, cảnh Kỷ Trạch Thanh l.i.ế.m miệng ly cứ lặp đi lặp lại trong đầu, rất lâu sau mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó tôi mơ thấy Kỷ Trạch Thanh, chỉ là anh ấy l.i.ế.m không phải miệng ly, mà là...
Sáng hôm sau thức dậy giặt quần lót, tôi nhận ra, tôi thích Kỷ Trạch Thanh.
Cứ thế, tôi bước vào kỳ thi đại học.
Thi xong bước ra khỏi phòng thi, từ xa tôi đã thấy Kỷ Trạch Thanh cầm một bó hoa ở cổng trường.
Mặc bộ đồ giản dị, anh ấy trông như một nam sinh viên đại học, các bạn nữ xung quanh luôn giả vờ như vô tình lén lút nhìn anh ấy.
Anh ấy cười đưa bó hoa cho tôi, rồi ôm tôi thật chặt: "Tiểu Cảnh, chúc em đạt được kết quả tốt nhất!"
Tôi vui vẻ nhận lấy hoa: "Cảm ơn anh!"
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng cũng nở đầy hoa.
Kỷ Trạch Thanh đưa tôi đến nhà hàng ăn tối, ánh đèn mờ ảo tạo nên một bầu không khí ấm cúng.
Nhìn những cặp đôi xung quanh, tôi không khỏi đỏ mặt, có một ảo giác rằng tôi đang hẹn hò với Kỷ Trạch Thanh.
Kỷ Trạch Thanh hỏi tôi có dự định gì sau khi thi xong, tôi nói tôi muốn đăng ký vào ngành Khoa học Máy tính của trường A.
Trường A là trường cũ của Kỷ Trạch Thanh, tôi muốn đến ngôi trường mà anh ấy đã từng học.
Anh ấy cười ủng hộ quyết định của tôi: "Khoa học Máy tính đúng là một chuyên ngành tốt."
Và kể cho tôi nghe một vài chuyện vui hồi đại học, còn than thở rằng trường A ngày xưa không có điều hòa, mùa hè nóng c.h.ế.t đi được.
Trái tim tôi không ngừng đập trong lồng ngực, khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình thật gần gũi với Kỷ Trạch Thanh.