Sáng hôm sau mở mắt, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, tôi mới bàng hoàng nhận ra tất cả mọi chuyện đêm qua không phải là mơ.
Người bên cạnh đang nhắm nghiền mắt ngủ say, trên người toàn là những vết đỏ ám muội.
Ngoài cửa sổ, trời đang mưa phùn, rả rích.
Tôi nghĩ chuyện tuyệt vời nhất trên đời, chính là được ôm người mình yêu trong buổi sáng mưa.
Kỷ Trạch Thanh dùng hành động của anh ấy để nói cho tôi biết, anh ấy không bỏ tôi, anh ấy cũng thích tôi.
Khi Kỷ Trạch Thanh tỉnh dậy, tôi đã nấu xong bữa sáng.
Nhìn thấy người trên giường với đôi tai ửng đỏ, tôi xấu xa bế anh ấy lên.
Sau khi trao cho anh ấy một nụ hôn nồng cháy, tôi lại bế anh ấy đến bồn rửa mặt để dọn dẹp.
Khi ăn cơm, tôi đặt ngón tay lên vòng eo có cảm giác cực kỳ tốt của Kỷ Trạch Thanh, nhẹ nhàng xoa bóp, giúp anh ấy giảm bớt sự khó chịu ở lưng.
Không còn cách nào, gặp Kỷ Trạch Thanh tôi không thể lý trí, dù người dưới thân đã khóc lóc cầu xin, tôi vẫn không thể dừng lại.
Sau bữa ăn, Kỷ Trạch Thanh nhận được một cuộc điện thoại, nói nhỏ vài câu, rồi bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt rực lửa: "Đồ ngốc, qua đây."
Tôi như một con ch.ó vẫy đuôi, lật đật chạy qua.
Nhưng lại bị Kỷ Trạch Thanh đè lên sô pha và hôn lên, nhưng tôi nhanh chóng chiếm thế thượng phong, nắm chặt hai tay Kỷ Trạch Thanh ấn lên đỉnh đầu, hôn anh ấy đến mức không còn thở được.
"Em dùng tất cả tài sản của mình để thế chấp cho ngân hàng, định đi hít gió Tây Bắc à?" Giọng của Kỷ Trạch Thanh khàn khàn và có chút nghẹn ngào.
Anh ấy đã biết rồi.
Sau khi tôi nghe được tin về Kỷ thị, tôi đã đến ngân hàng thế chấp toàn bộ cổ phần của mình.
May mắn là công ty của chúng tôi hoạt động tốt, cho phép tôi vay được một khoản tiền hợp lý, vừa đủ để lấp đầy lỗ hổng của Kỷ thị.
Lúc mới đến nhà Kỷ, tôi vốn đã không có gì, tất cả của tôi đều là do nhà Kỷ và Kỷ Trạch Thanh cho, tôi chỉ mừng vì bây giờ mình có khả năng giúp được Kỷ Trạch Thanh.
"Kỷ Trạch Thanh, em vốn đã không có gì cả, em chỉ có anh thôi."
Kỷ Trạch Thanh, tình yêu của tôi không bao giờ che giấu.
Sau khi cuộc khủng hoảng của Kỷ thị được giải quyết, tôi và Kỷ Trạch Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu sống một cuộc sống hạnh phúc của hai người chồng.
Ví dụ như lúc này Kỷ Trạch Thanh đang bị tôi đè lên trước cửa sổ kính lớn, dù biết bên ngoài không nhìn thấy bên trong, Kỷ Trạch Thanh vẫn ngượng ngùng vô cùng, còn tôi thì xấu xa dỗ dành Kỷ Trạch Thanh đang run rẩy: "Ngoan, gọi chồng đi."