"Anh c.h.ế.t tiệt!"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, "Loại chỗ này mà có thể tùy tiện chạm vào sao?"
Tống Tư im lặng một giây, "Nhưng cậu gầy quá, những chỗ khác không có thịt để véo, chỉ có m.ô.n.g là to thôi."
Tôi bị sỉ nhục đến đỏ bừng mặt.
"Anh bị bệnh à?"
"Cậu véo tôi một cái, tôi véo lại một cái, rất bình thường mà, sao cậu lại tức giận?"
"Tôi đâu có véo m.ô.n.g anh."
"Vậy à." Tống Tư chậm rãi nói, "Nhưng cậu sờ n.g.ự.c tôi, tôi sờ m.ô.n.g cậu, cái này không phải vừa vặn bù trừ cho nhau sao?"
"..."
Tôi lại bị hắn dẫn dắt vào lối suy nghĩ của hắn.
Hơi mờ mịt nói: "Dường như là bù trừ rồi."
Nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ nát óc, Tống Tư đã thản nhiên nằm xuống.
Khi sắp ngủ gật, tôi cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng.
Hắn véo m.ô.n.g thì thôi đi, còn bình luận nữa.
Lại còn mắng m.ô.n.g tôi to.
Hai việc này có giống nhau đâu?
Đáng tiếc lúc này tôi đã sắp đi gặp Chu Công, hoàn toàn không có cơ hội mắng hắn.
Mệt mỏi cả ngày, cuối cùng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Ngày hôm sau.
Điện thoại trên tủ đầu giường như một con ruồi phiền phức, tiếng chuông báo thức vang lên không ngừng, phá vỡ giấc mộng đẹp.
Tôi ôm chăn, bực bội lật người, kết quả vừa vặn chạm vào một cơ thể ấm áp.
Vốn quen ngủ một mình, tôi đột nhiên tỉnh ngủ hoàn toàn, lập tức mở mắt.
Tống Tư không hề mở mắt, duỗi dài cánh tay tắt chuông báo thức.
Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt mộc của hắn.
Tình trạng da dẻ tốt đến bất ngờ.
Đáng ghét, không biết hắn chăm sóc kiểu gì.
"Đừng nhìn nữa."
Hắn mở mắt, trong mắt không có một chút buồn ngủ nào, chỉ có một chút ý cười.
"Ai thèm nhìn anh?" Tôi vén chăn lên, đứng dậy, "Hôm nay phải nấu cơm, mau dậy đi."
Tống Tư là ngôi sao thế hệ thứ hai, cha mẹ đều là diễn viên, hơn nữa còn là những diễn viên rất giỏi trong ngành.
Ban đầu tôi nghĩ hắn được nuông chiều từ bé, dù có biết nấu cơm chắc cũng chỉ làm được vài món đơn giản.
Không ngờ hắn thật sự biết nấu.
Có thể nhìn ra sự chuyên nghiệp qua kỹ năng dùng d.a.o của hắn.
Tôi chỉ cần phụ giúp hắn là được.
Vì hôm nay phụ trách nấu cơm, nên không phải ra ngoài làm nông.
Rửa bát xong tôi về phòng nằm.
Người quản lý nhắn tin cho tôi: [Phim mới của Tống Tư chiếu lúc trưa nay, nói sao đây?]
Còn có thể nói sao nữa.
Tối hôm qua hắn vừa sỉ nhục tôi, tôi nhất định phải trả thù lại.
Trực tiếp liên hệ với vài tài khoản marketing để bôi nhọ bộ phim mới của hắn.
Làm xong những việc này, tôi có chút chột dạ.
Khi nấu cơm buổi trưa, Tống Tư nói gì tôi nghe nấy, lượn lờ theo sau hắn.
Những người khác vẫn chưa về, trong bếp ngoài máy quay ra chỉ có hai chúng tôi.
"Bóc ít tỏi đi."
Hắn sai bảo.
Tôi cầm tỏi lên bắt đầu bóc.
Bóc xong đặt vào đĩa đưa cho hắn, hắn nhìn tôi một cái, ánh mắt có chút nghi vấn.
Tôi bóc một hộp sữa chua, không lên tiếng.
Mãi đến khi ăn cơm xong về phòng ngủ trưa, hắn mới hỏi: "Sao hôm nay cậu ngoan thế?"
Trong giọng nói có chút ý cười.
Tôi bị từ "ngoan" này làm cho giật mình, "Anh nói gì?"
Hắn lặp lại: "Tôi nói sao hôm nay cậu ngoan thế?"
Tôi xoa xoa sống mũi, sợ hắn liên tưởng đến việc tôi tìm tài khoản marketing bôi nhọ hắn, liền vén chăn lên, "Hôm nay không được khỏe lắm."
Tống Tư nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi."
Tôi ôm chăn, "Tôi có thể về giường mình ngủ không?"
Hắn cong mắt, trông có vẻ dễ nói chuyện lắm: "Không thể."
Tôi cuộn mình trong chăn, nằm cùng hắn trên một chiếc giường.
Hắn đang xem điện thoại, tôi chột dạ nhắm mắt lại.
Cứ nhắm mắt rồi vô thức ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, điều hòa trong phòng phát ra tiếng vo ve rất nhỏ.
Mưa rơi trên cửa kính, tạo ra tiếng lách tách.
Thời tiết rất dễ chịu.
Tôi vừa mở mắt ra, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Tôi giật mình, cả người lùi về phía sau, trừng mắt nhìn hắn, "Anh làm gì thế?"
"Quản lý của tôi hôm nay nói với tôi rằng phim còn chưa chiếu mà đã có tài khoản marketing bôi nhọ, có phải cậu tìm không?"
Phát hiện nhanh vậy sao?
Tôi chột dạ kéo chăn, mạnh dạn giữ bình tĩnh, "Nói đùa gì vậy chứ? Tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Thế à?"
Hắn cười cười, "Cứng miệng ra phết."
Giây tiếp theo, bàn tay hắn đặt dưới chăn, đột nhiên sờ lên cơ bụng của tôi.
Tống Tư là một người đàn ông trưởng thành.
Cao lớn, tay cũng to, các đốt ngón tay rõ ràng.
Lòng bàn tay ấm áp, khi sờ cơ bụng tôi, các ngón tay khẽ cong lại.
Tuy ảnh cơ bụng của tôi được truyền trên mạng khá nhiều, nhưng chưa có ai dùng tay sờ qua, ngoài chính tôi.
Hắn vừa chạm vào, tôi không kiểm soát được mà cong người lên.
"Anh lại lên cơn gì đấy?"
Tống Tư vô tư sờ loạn, "Cơ bụng của cậu so với tính tình của cậu, lại mềm hơn nhiều."
Dây thần kinh trong lòng tôi đứt phựt.
Tên này dám sỉ nhục tôi!
Tôi gạt tay hắn ra, "Anh có phải bị bệnh gì không?"
Đôi mắt đen thâm sâu của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, "Tôi đúng là có bệnh."
"Anh biết là tốt."