Người ngoài thôn chỉ có thể học cổ khi kết hôn với người trong thôn.
Tôi nghiến răng.
Không phải chỉ là làm vợ Quý Phong thôi sao?
Vì mục đích quay phim, tôi cái gì cũng có thể chịu được.
Tôi lừa dỗ Quý Phong, nói sẽ làm vợ cậu ta, để cậu ta dạy cổ thuật cho tôi.
Quý Phong cười tươi, ôm tôi xoay tròn.
“Anh Lâm Việt, vốn dĩ em đã không đụng đến cổ thuật nữa, nhưng vì anh, em cái gì cũng có thể làm!”
Đợi đến khi tôi học mới biết, thứ này cần có thiên phú.
Quý Phong có thể dễ dàng cảm nhận được suy nghĩ của vạn vật trên thế giới.
Cậu ta nắm tay tôi, đi vuốt ve không khí mờ ảo trước thác nước.
“Sờ được chưa? Hình dạng của gió, cây cỏ đang cố gắng hút nước, rết đang ngủ say…”
Tôi: “…”
Cảm thấy cô đơn.
Một lát sau, rắn độc, rết, cóc…
Các loài độc vật dần vây lại, cúi đầu dưới chân cậu ta.
Máy quay ẩn ghi lại tất cả.
Quý Phong không hề hay biết, đắm chìm trong niềm vui.
Một thời gian dài, chúng tôi giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Ban ngày cùng nhau vào núi, ban đêm ôm nhau ngủ.
Nam sinh 18 tuổi, hỏa khí lớn, nguy hiểm chọc vào tôi.
Tôi ngượng ngùng dời m.ô.n.g sang bên giường còn lại, chu đáo lấy điện thoại ra phát phim trước khi ngủ.
Tôi thần bí nói: “Đây là những tư liệu quý giá được anh em sưu tầm nhiều năm…”
Quý Phong liếc nhìn, chán ghét quay đầu đi.
Tôi thấy buồn cười, ngón tay trượt trên cơ n.g.ự.c mật ong của cậu ta.
“Cậu cũng kén chọn thật.”
Quý Phong nắm lấy tay tôi, trong sự tức giận pha lẫn tủi thân.
“Anh Lâm Việt, em chỉ muốn anh thôi, được không?”
Bốn mắt nhìn nhau, tim tôi đập loạn, ngầm đồng ý với Quý Phong.
Tôi nghi ngờ mình không còn thẳng nữa…
Một lúc lâu.
Quý Phong dùng khăn lau sạch sẽ cho tôi.
Tôi thản nhiên chấp nhận sự chăm sóc của cậu ta.
“Quý Phong, vết sẹo trên cổ tay cậu từ đâu mà có?”
Quý Phong quay lưng lại, “Không có gì…”
Cậu ta không nói tôi cũng đoán được.
Tâm lý của trẻ mồ côi rất dễ có vấn đề, cậu ta từng tự tử.
Tôi nắm lấy cổ tay cậu ta, trịnh trọng đặt một nụ hôn lên vết sẹo: “Quý Phong, hứa với anh, cậu nhất định phải sống thật tốt.”
Từ khi biết tuổi của cậu ta, tôi vừa chột dạ vừa thương xót.
Quý Phong móc ngoéo ngón tay út với tôi, dựa dẫm cười: “Tất nhiên rồi, có anh Lâm Việt ở bên, em nhất định sẽ sống trăm tuổi.”
Nhưng tôi đã đặt vé máy bay ba ngày sau, đến lúc đó sẽ rời đi đúng hẹn.
Trước khi đi.
Tôi đi ngang qua cây hòe lớn ở đầu thôn.
Một vài người dân làng tụ tập lại bàn tán xôn xao.
“Cậu ta chính là người gần đây ngày nào cũng đi chung với Quý Phong!”
“Bụng lớn rồi… Không phải là trúng độc cổ chứ?”
“Người đàn ông này đẹp như phụ nữ, chẳng lẽ Quý Phong không cưới được vợ, bỏ sinh tử cổ cho cậu ta?”
Tôi đã từng chứng kiến cổ thuật của Quý Phong, biết thần thông của cậu ta lớn đến mức nào.
Mấy ngày nay tôi quả thật tham ăn, ham ngủ.
Tôi lảo đảo chạy về, soi gương quan sát.
Càng nhìn càng hoảng loạn, vòng eo của tôi thật sự lớn hơn một vòng!
“Anh Lâm Việt.”
Phía sau truyền đến tiếng trang sức bạc leng keng, Quý Phong bưng một bát canh bổ dưỡng đến.
Tôi không dám uống, tìm cơ hội đổ đi.
Tối hôm đó.
Tôi lén bỏ thuốc ngủ vào cho Quý Phong.
Quý Phong.
Một gã cao lớn 1m90, lại co ro trên giường vì thiếu cảm giác an toàn.
Tôi xoa xoa vầng trán nhíu chặt của cậu ta, thở dài: “Quý Phong, từ nay về sau, đường dài sông rộng, gặp lại sau… không, không bao giờ gặp lại nữa…”
Tôi lấy thiết bị quay phim, bỏ trốn trong đêm.
5
Máy bay hạ cánh.
Tôi lập tức đi tìm bạn thân Khưu Thu.
“Anh em, lần trước bác sĩ phụ sản giúp mày phá thai trứng rắn có đáng tin không?”
“Sao vậy?!”
Tôi vẻ mặt đưa đám: “Tao… tao cũng giống mày hồi đó, mang thai trứng rắn rồi.”
Khưu Thu trợn mắt kinh ngạc, đi cùng tôi đến bệnh viện.
Nhưng bác sĩ lại như nghe thấy một câu chuyện cười.
“Trên đời này làm gì có sinh tử cổ?”
“Tỷ lệ sinh giảm sút, nếu thật sự có cổ có thể khiến đàn ông mang thai, thì đã được quảng bá rộng rãi rồi.”
Tôi ôm bụng, cảm nhận một mảng gồ lên.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi túm chặt Khưu Thu, như túm được cọng rơm cứu mạng.
“Con rắn lớn nhà mày chắc chắn có cách giúp tao, đúng không?”
Khưu Thu cũng cuống: “Thời Câm không có nhà, xuất ngoại tham gia tuần lễ thời trang rồi!”
Tôi chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi rằng có lẽ không nhất định là mang thai.
Theo thời gian trôi qua.
Bụng tôi trở nên mềm mại và căng phồng, múi bụng hoàn toàn biến mất.
Trong thời gian này, tôi sống trong lo sợ, không dám ra ngoài.
Lên mạng tìm các phương pháp dân gian, cố gắng phá thai.
Thậm chí còn tìm cả các đại sư huyền học, cũng không thể tống khứ cái thứ trong bụng ra ngoài.
Khưu Thu thay đổi đủ món ăn bổ dưỡng, chăm sóc tôi như một thai phụ.
Nào ngờ, hôm đó, bố mẹ tôi đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Bắt gặp ngay tại trận tôi đang ôm bụng lớn gặm đùi gà.
Mẹ tôi đã sớm nghi ngờ giới tính của tôi, thấy vậy chấp nhận rất dễ dàng.
Chỉ hỏi: “Cha đứa trẻ là ai? Nghề nghiệp là gì?”
Bố mẹ tôi là người Sơn Đông, luôn hy vọng tôi có một công việc ổn định.
Ai ngờ tôi lại làm một công việc tự do không hề ổn định.
Họ đành lùi lại, bảo tôi tìm một người làm trong bộ máy nhà nước.
Nhưng Quý Phong lại là một người mù chữ cộng thêm thất nghiệp.
Tôi ấp a ấp úng không dám nói.
Bố mẹ tôi thỏa hiệp: “Thôi, cha đứa trẻ là ai không quan trọng, sinh ra rồi theo họ Lâm của con cũng được.”
Tôi thầm nghĩ: Tôi mới không sinh, sớm muộn gì cũng phá bỏ nó!