Khưu Thu đưa tôi đến một câu lạc bộ cao cấp.
Vỗ tay, một hàng các cậu sinh viên trẻ trung xinh đẹp xuất hiện.
Có một cậu sinh viên tóc dài dán sát vào.
Cọ qua cọ lại trên người tôi, ánh mắt liếc ngang liếc dọc: “Lần đầu tiên em gặp một khách hàng đẹp hơn cả người mẫu nam…”
Khưu Thu hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Mùi nước hoa nồng nặc đến khó chịu, có thể có cảm giác gì chứ?
Tôi ôm lấy bụng, bất mãn đẩy cậu ta ra.
“Người ngứa thì đi tắm đi…”
Nào ngờ vừa ngẩng đầu, Quý Phong đã đứng ở cửa với đôi mắt đỏ hoe.
Tim tôi thắt lại.
“Không phải, cậu nghe tôi giải thích…”
Gân xanh trên trán Quý Phong nổi lên, nụ cười miễn cưỡng: “Anh Lâm Việt, không sao đâu, anh muốn chơi ở ngoài thế nào cũng được, chỉ cần nhớ về nhà…”
Nói xong cậu ta quay lưng rời đi, bóng lưng cô độc.
Tôi ăn muối còn nhiều hơn đường cậu ta đi.
Nhìn một cái đã biết cậu ta đang tỏ vẻ đáng thương, nhưng vẫn không thể kiểm soát được sự đau lòng.
Xong rồi.
Tôi không chỉ cong, mà còn cong triệt để rồi.
Khưu Thu: “Đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau đuổi theo?”
Quý Phong không đi xa, cố ý đứng chờ tôi ở cửa.
Tôi mím môi, muốn nói gì đó.
Quý Phong dang tay, ánh mắt dịu dàng: “Muốn về nhà không?”
Tôi đặt tay mình lên, mười ngón đan chặt.
Phía sau là sự phồn hoa của ánh đèn, trong lòng bàn tay là hơi ấm vừa phải.
Thật lạ.
Quý Phong, một đứa trẻ mồ côi chưa bao giờ có một mái nhà, lại cho tôi một cảm giác về nhà.