Dưới sàn đấu quyền anh.
Quý Phong nằm trên đất, toàn thân đầy máu.
Trần Bân sợ tôi lại livestream, bảo người ném vỡ điện thoại của tôi.
“Lâm Việt, hôm nay nó chỉ có thể nằm trong phòng thí nghiệm!”
Quý Phong ho khan bò đến, nắm lấy ống quần tôi.
“Đừng sợ, đừng sợ…”
Trần Bân một chân giẫm lên lưng Quý Phong, ra sức nghiền vài cái.
“Mày cũng đừng hòng thi triển cổ thuật, nơi này nằm sâu 30 mét dưới lòng đất, không có sự cho phép, hôm nay một con ruồi cũng đừng hòng bay vào!”
Trần Bân không đơn thuần là trút giận, hắn ta có một căn cứ thí nghiệm phi pháp ở nước ngoài!
Tôi giận điên người: “Trần Bân, nếu mày động đến cậu ấy, tao sẽ không tha cho mày!”
“Tao rất tò mò, rốt cuộc mày và tên Miêu Cương này có quan hệ gì? Mày không thật sự trở thành gay chứ?”
Hắn ta vươn tay về phía tôi.
Không lâu sau, hắn ta phát hiện một bí mật kinh người.
“Lâm Việt, mày lại mang thai!”
“Đã vậy, mày cũng không cần đi nữa, gói lại cùng nhau về phòng thí nghiệm nghiên cứu…”
“Mơ đi!”
Kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết.
Quý Phong đứng lên, những người xung quanh đều trúng độc ngã xuống.
Trần Bân cảm thấy có chuyện chẳng lành, lùi lại một bước định bỏ chạy, nhưng bị một thứ quấn lấy eo lôi lên giữa không trung.
Một con rắn đen khổng lồ há cái miệng như chậu máu, định nuốt chửng hắn ta.
Là Khưu Thu và con rắn lớn nhà cậu ấy!
Trước khi đến tôi đã nhờ họ giúp đỡ, đến đúng lúc thật.
“Huhu, bạn tốt, nghĩa khí đây rồi!”
Khưu Thu bảo vệ tôi: “Chuyện này không thể gây ra động tĩnh quá lớn, phải giải quyết nhanh gọn.”
Tôi nhìn cái cửa đã thủng một lỗ lớn, và con rắn dài hơn mười mét.
Im lặng.
Cái này gọi là động tĩnh không lớn?
Trần Bân vẫn còn la hét: “Đám yêu quái các người, tao sẽ kiện lên trung ương! Tao nhất định sẽ kiện lên trung ương!”
Tôi đỡ Quý Phong dậy, đá cậu ta vài cái.
Quý Phong dừng lại, lấy ra một cuốn chứng nhận từ trong lòng.
“Anh nói là cái này sao?”
Tôi nhìn kỹ.
Bộ phận: Cục Dị Năng Trung Quốc; Chức vụ: Thuật sư Miêu Cổ.
Mẹ nó!
Quý Phong lại không phải là người thất nghiệp.
Khưu Thu chọc chọc tôi: “Anh em, mày kiếm được người trong biên chế nhà nước thật rồi.”
11
Cuối cùng Cục Dị Năng đến, dọn dẹp tàn cuộc.
Có một người trông như lãnh đạo hỏi tôi: “Anh là người nhà của Quý Phong?”
Quý Phong như đối mặt với kẻ thù lớn.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng tôi sẽ không gia nhập Cục Dị Năng.”
“Tôi không muốn đi lại con đường của cha tôi.”
Tôi nằm trên lưng Quý Phong, chăm chú nhìn nhóm người đó.
“Đờ mờ, trên đời này thật sự có Cục 749!”
Tôi đột nhiên có chút sùng bái Quý Phong.
Tối hôm đó.
Tôi nằm trên cơ bụng của Quý Phong, bóc một gói khoai tây chiên vị dưa leo, chờ nghe chuyện.
“Kể cho anh nghe chuyện của bố mẹ cậu đi.”
“Thật ra cũng không có gì đáng kể, một câu chuyện rất cũ.”
20 năm trước.
Bố Quý Phong vừa gặp đã yêu một người ngoài tộc, chính là mẹ của Quý Phong.
Ban đầu mẹ Quý Phong cũng mê vẻ ngoài của bố Quý Phong.
Nhưng đây không phải là một câu chuyện tình yêu.
Khi tiếp xúc càng sâu, mẹ Quý Phong nhận ra bố Quý Phong không giống người bình thường.
Bà bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy rết, nhện và rắn độc bò khắp giường.
Thậm chí còn nghi ngờ, liệu bà yêu say đắm người đàn ông trước mắt này, là từ tận đáy lòng, hay là bị bỏ tình cổ?
Sự rạn nứt dần nuốt chửng tình cảm xưa kia.
Bà lên kế hoạch rời xa bố Quý Phong, sau khi sự việc bại lộ, bố Quý Phong đã giam cầm mẹ Quý Phong.
Không lâu sau, bà sinh ra Quý Phong.
Trước mặt Quý Phong, bà đã treo cổ tự tử, và bố Quý Phong cũng vì bệnh tâm lý mà qua đời một năm sau đó.
Quý Phong trở thành trẻ mồ côi.
“Lúc họ ra đi em còn rất nhỏ, trưởng thôn cố tình che giấu, em không hề biết những chuyện này.”
Cho đến khi thiên phú của Quý Phong bộc lộ, không có sự đồng cảm, bỏ cổ cho người trong thôn.
Trưởng thôn mới kể lại tất cả.
Từ đó về sau, cậu ta không còn đụng đến cổ thuật nữa.
“Em không muốn biến thành một tên điên như cha em, cũng không muốn làm tổn thương người em yêu.”
Ban ngày khi bị Trần Bân bắt đi, Quý Phong đã khôi phục lại ký ức.
“Đêm đầu tiên của chúng ta là một sự cố, và em hứa sẽ không bao giờ dùng cổ thuật với anh.”
Mang trong mình cổ thuật, là phước lành cũng là lời nguyền.
Một sai lệch nhỏ, bố Quý Phong đã bước vào con đường vạn kiếp bất phục.
Vì vậy, Quý Phong thà đi đánh quyền kiếm tiền, cũng không dùng cổ thuật để kiếm lợi.
Vết sẹo trên cổ tay Quý Phong đã đóng vảy, trông có chút xấu xí.
Tôi nắm lấy tay cậu ta, đặt lên đôi môi mềm mại của mình.
Quý Phong khi còn nhỏ đã thuyết phục bản thân sống tốt như thế nào?
“Cún ngoan, nhiều năm qua vất vả rồi.”