SAU KHI THẬT THIẾU GIA TRỞ VỀ, PHÁO HÔI BỊ "ĐÓNG GÓI" GẢ ĐI LIÊN HÔN VỚI HÀO MÔN

Chương 10

Sảng khoái thì đúng là sảng khoái, nhưng hơi tốn eo.

Tôi ngủ một giấc đến tận trưa.

Mơ màng đi xuống lầu, phát hiện Lệ Nam Trầm vẫn còn ở nhà.

Tôi nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn anh ta.

Nghi hoặc: "Hôm nay không phải ngày nghỉ mà?"

"Trốn việc."

Anh ta vừa nói vừa hơi nhếch cằm: "Một người chồng xuất sắc sẽ không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, bao gồm cả việc hoàn hảo dọn dẹp 'bãi chiến trường'."

"..."

Tôi cạn lời.

Khi ánh mắt tôi chạm đến những món ăn phong phú trên bàn, Lệ Nam Trầm mở miệng: "Đây là anh đặc biệt..."

"Nấu cho em ăn?"

"Nhờ dì giúp việc làm cho em."

Câu sau hai chúng tôi đồng thời nói ra.

Lệ Nam Trầm sững sờ, có lẽ không ngờ đến điều này.

Tôi đưa ngón trỏ lên lắc nhẹ: "Vẫn chưa đủ 'tinh tế'."

Anh ta phản ứng mạnh: "Em nói chỗ nào!!"

"Chi tiết ấy, chi tiết," Tôi bổ sung: "Em nói anh vẫn chưa đủ tinh tế."

Anh ta hạ hỏa: "...Lần sau nhất định."

Ăn xong bữa trưa, Lệ Nam Trầm lái xe chở tôi ra ngoài.

Nhưng thực ra cả hai đều không biết đi đâu, cứ đi lung tung, dạo chơi.

Thấy cảnh đẹp thì xuống xe ngắm, ngắm xong lại lên xe đi tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại.

Buổi chiều dạo đến trung tâm thành phố, khi đi mua trà sữa, tôi đối mặt với hai người.

Một người đeo kính râm, ăn mặc rất "thời trang", trên cổ còn đeo vài sợi dây chuyền bạc.

Người này chính là một trong những nhân vật chính trong sách - tay đua ngầu lòi Văn Triệt.

Người còn lại chính là nhân vật chính Lâm Kiến Du.

Hai người trông có vẻ đi mua sắm.

Thật là trùng hợp, gặp nhau ở đây.

Còi báo động trong lòng tôi vang lên.

Không ổn rồi, có vẻ sắp đến lúc đi theo cốt truyện.

Thấy tôi, Lâm Kiến Du nói gì đó với người bên cạnh, hai người một trước một sau đi về phía tôi.

Khi đến gần, Lâm Kiến Du là người đầu tiên lên tiếng chào: "Anh."

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ đã trả lời như thế này: "Ai là anh của mày? Cút đi, cái đồ không biết xấu hổ."

Vậy thì tôi chắc chắn không thể trả lời như vậy.

"Anh chỉ là một truyền thuyết."

"..."

Lâm Kiến Du sững sờ hai giây rồi cười gượng.

Văn Triệt bên cạnh cậu ta càng có biểu cảm "người này bị điên à".

"Anh và anh rể đến...?"

Câu này không có trong nguyên tác.

Trong lòng tôi nhẹ nhõm, hút một ngụm trà sữa trong tay: "Đến chơi."

"À," Lâm Kiến Du cúi mắt, đột nhiên cười rất e thẹn, nhìn Lệ Nam Trầm trêu chọc: "Anh thật sự rất thương anh ấy, ngày thường vẫn chịu khó đi chơi cùng."

Cậu ta bặm môi, có vẻ hơi buồn bã: "Tốt thật."

"Đồng hành là nền tảng của một mối quan hệ ổn định."

Lệ Nam Trầm nghiêm túc trả lời, sau đó kỳ lạ nhìn Lâm Kiến Du: "Hai người tình cờ gặp nhau à?"

Sắc mặt Văn Triệt thay đổi.

Lâm Kiến Du: "...Không, anh Triệt đi cùng em đến mua sắm."

Lệ Nam Trầm học theo, nói với Văn Triệt: "Anh thật sự thương cậu ấy, ngày thường vẫn chịu khó đi cùng."

"..."

Nhìn vẻ mặt bí xị của hai người, tôi suýt nữa bật cười.

Lâm Kiến Du tìm một cái cớ để rời đi.

Trước khi đi, Văn Triệt còn quay lại lườm tôi.

Nhưng Lệ Nam Trầm nhanh chóng chắn trước mặt tôi, làm một động tác đe dọa "chém đầu" với Văn Triệt.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?"

Lệ Nam Trầm hỏi.

Tôi nhất thời cũng không nghĩ ra.

Anh ta nói: "KTV?"

Tôi dứt khoát PASS: "Không đi."

"Tại sao?" Anh ta thắc mắc: "Cảm giác em rất thích hát mà."

Thật là có nỗi khổ không thể nói ra.

Tôi chỉ có thể bịa chuyện: "Sân khấu không đủ lớn."

Lệ Nam Trầm có vẻ suy nghĩ.

Hệ thống xuyên sách lại ra cười nhạo: 【Ha ha ha ha ha ha.】

 

back top