Trong lúc tôi vẫn đang đoán tâm ý của Cố Ảnh Uyên, Lâm Trần bên kia vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ.
Cậu ta không biết nghe ngóng được từ đâu rằng tôi và Cố Ảnh Uyên thỉnh thoảng đi ăn cùng nhau, thậm chí còn chặn tôi ở cửa khách sạn một lần nữa.
Lần này, cậu ta đã khôn ngoan hơn, không làm ầm ĩ mà chỉ đỏ hoe mắt, vẻ ngoài yếu ớt, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.
"A Triết, chúng ta nói chuyện đi, lần cuối thôi, được không?" Giọng cậu ta nghẹn lại, Pheromone thu lại cực kỳ ngoan ngoãn, cố gắng khơi gợi lòng thương hại của tôi.
Trong lòng tôi không hề d.a.o động, thậm chí còn có chút chán ghét: "Chúng ta không có gì để nói, Lâm Trần. Xin cậu rời đi."
"Là vì anh ta sao? Tổng giám đốc Cố mới đến kia?" Lâm Trần đột nhiên nhìn về phía sau tôi, giọng điệu mang theo sự buộc tội, "Anh vì anh ta nên mới không cần em, đúng không? Anh ta là một Beta, anh không thể đánh dấu anh ta được, anh ta không thể mang lại trải nghiệm tuyệt vời nhất cho anh, chỉ có em..."
"Câm miệng!" Tôi nghiêm giọng cắt ngang lời cậu ta, sợ cậu ta nói ra những lời khó nghe hơn nữa để xúc phạm Cố Ảnh Uyên.
Đúng lúc này, giọng Cố Ảnh Uyên lạnh lùng xen vào: "Vị tiên sinh này, nếu anh tiếp tục quấy rối nhân viên của tôi và phát ngôn những lời không đúng sự thật, tôi sẽ kiện anh tội làm tổn hại danh dự cá nhân. Bộ phận pháp lý của Khải Thụy chúng tôi rất sẵn lòng nói chuyện với anh."
Mặt Lâm Trần trắng bệch, bị khí thế không giận mà uy của Cố Ảnh Uyên làm cho sợ hãi lùi lại một bước, môi run rẩy, nhưng ánh mắt lại rất độc địa. Cậu ta nhìn chằm chằm Cố Ảnh Uyên, ngay khi tôi định mở lời thì cậu ta lủi thủi bỏ chạy.
Cố Ảnh Uyên nhìn tôi, khẽ nhíu mày: "Không sao chứ?"
"Không sao." Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên những gợn sóng vì anh ta lại một lần nữa giúp tôi giải vây. Đồng thời, tôi càng kinh ngạc hơn khi anh ta rõ ràng là một "Beta" nhưng lại có khí chất mạnh mẽ đến vậy.
Anh ta giơ tay lên, dường như muốn vỗ vai tôi, nhưng tay dừng lại một thoáng giữa không trung, rồi tự nhiên buông xuống.
"Lần sau cậu ta đến nữa, trực tiếp thông báo cho bảo vệ và bộ phận pháp lý, không cần phải tự mình đối phó."
"Vâng, cảm ơn anh."
Má tôi hơi nóng lên. Một Alpha lại để một Beta giúp mình giải vây, mặc dù đối phương là cấp trên của tôi, nhưng vẫn có chút khó coi.
Nhưng so với sự khó coi, tôi lại quan tâm hơn đến câu nói "anh ấy là nhân viên của tôi" của Cố Ảnh Uyên. Lời anh ta nói không có chỗ nào để bắt bẻ, nhưng tôi lại thấy lòng mình chua chát, thật là rắc rối. Chẳng lẽ tôi chỉ là nhân viên của anh ta thôi sao? Thậm chí nếu nói chúng tôi là bạn bè, tôi cũng sẽ không khó chịu đến vậy.
Vài ngày sau, tôi cố tình giảm bớt những tiếp xúc không cần thiết với Cố Ảnh Uyên. Câu nói hôm đó của Cố Ảnh Uyên như một cái gai, đ.â.m vào tình cảm vừa mới nảy sinh của tôi.
Tôi tự nhủ không chỉ một lần, Cố Ảnh Uyên chỉ coi tôi là bạn tốt, còn tình cảm của tôi dành cho anh ta mới là bất thường và không nên có. Giữ khoảng cách là lựa chọn tốt cho cả hai bên.
Cố Ảnh Uyên dường như cũng nhận ra sự xa cách này, anh ta không gặng hỏi, chỉ là giao tiếp trong công việc ngày càng theo đúng quy tắc. Đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn tôi như bị phủ một lớp sương mù càng khó nắm bắt hơn.
Thỉnh thoảng, tôi thậm chí có thể bắt gặp anh ta lơ đãng trong giây lát khi họp, nhưng tôi không tự luyến đến mức cho rằng đó là do tôi.
Một tuần sau, Khách sạn Khải Thụy tổ chức một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh lớn.
Là quản lý tiền sảnh, tôi bận tối mày tối mặt, điều phối việc nhận phòng, xử lý các tình huống đột xuất, đáp ứng các yêu cầu khác nhau của khách quan trọng.
Cường độ công việc cao và áp lực tâm lý kéo dài đã khiến cơ thể tôi vốn đã rối loạn vì sự cố đêm hôm đó phát ra cảnh báo.
Tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và bồn chồn vô cớ, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường. Tôi đi bệnh viện vài lần, làm một đống xét nghiệm nhưng không có kết quả bất thường, cuối cùng tôi quy kết là do quá lao lực.