SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 25: END

Không lâu sau, tôi và Kỳ An chuyển khỏi căn phòng trọ.

Tôi không động đến số tài sản của nhà họ Cố.

Trong thẻ của tôi có thêm một khoản tiền là phí nuôi dưỡng Kỳ An.

Tôi gửi khoản tiền này vào một thẻ, dùng tiền mình kiếm được để chuyển đến một căn hộ chung cư có môi trường tốt hơn.

Ngày chuyển nhà trời đổ mưa như trút nước, công ty chuyển nhà giúp tôi sắp xếp đồ đạc, tôi đưa Kỳ An đi làm quen với xung quanh.

Kỳ An rất vui khi được sống trong căn nhà mới, nó ôm mặt tôi hôn liên tục.

Buổi tối sau khi dỗ Kỳ An ngủ, tôi đắp chăn cho thằng bé, rồi trở về phòng ngủ của mình.

Có khá nhiều đồ đạc cần chuyển, tôi tìm ra mấy bản giấy chuyển nhượng cổ phần, khóa vào két sắt đầu giường.

Khi đứng dậy kéo rèm cửa chuẩn bị nghỉ ngơi, khóe mắt tôi liếc thấy một bóng người quen thuộc dưới lầu.

Cố Lân đứng trong mưa, cái bóng dưới ánh đèn kéo dài ra rất xa.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng tôi, như một con ch.ó nhà bị bỏ rơi.

Tôi và cậu ta chạm mắt.

Ánh mắt cậu ta phức tạp.

Có sự hối hận, có sự cầu xin, và cũng có tình yêu không còn che giấu.

Tôi cảm thấy khó thở, dùng sức kéo rèm cửa lại.

Chiếc rèm cửa dày cản lại tiếng mưa, và cũng cản lại mọi thứ bên ngoài cửa sổ.

Tôi gạt bỏ tạp niệm, nằm lên giường nhắm mắt đi ngủ.

Tôi không thể tha thứ cho Cố Lân.

Có những vết thương không thể lành, Cố Lân là vết sẹo lớn nhất mà tôi không thể gỡ bỏ trong cuộc đời này.

END.

back top