Tất nhiên là không phải thích.
Lúc đó mẹ tôi vừa qua đời không lâu, t.h.i t.h.ể còn chưa lạnh.
Lộ Hướng Bình đã quang minh chính đại dẫn người tình bên ngoài về nhà.
Quá kinh tởm, ngủ trên giường của mẹ tôi, dùng đồ của mẹ tôi.
Mỗi lần về nhà, người phụ nữ tôi nhìn thấy đều không giống nhau.
Khi mẹ tôi còn sống, chỉ vì những chuyện vớ vẩn của ông ta mà không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Tôi cãi nhau với ông ta suốt ngày, đập phá đồ đạc, hận không thể lật tung cả cái nhà đó lên.
Lộ Hướng Bình tức giận đến mức tát tôi, chỉ vào mặt tôi mà mắng:
"Tao có thể không cần thằng con trai như mày, ngoài kia có khối người chờ để đẻ cho tao!"
Thế giới quay cuồng, vỡ vụn.
Tôi như bị ngâm trong nước đá, vừa lạnh vừa bực bội, nhìn cái gì cũng muốn nổ tung.
Cái cảm giác đau đớn khi xăm lên người, ngược lại lại khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Cứ như thể cơ thể đau thì trái tim sẽ không còn đau nữa, giống như bị nghiện vậy.
Chu Lân nhìn thấy, cười tôi giống như một tên côn đồ đường phố.
Tôi bị cái vẻ mặt tinh anh của anh ta chọc tức, đánh nhau với anh ta một trận. Nhưng có lẽ cũng vì bị anh ta chế giễu, tôi cảm thấy nếu xăm tiếp thì đúng là ngu ngốc, nên đã không xăm nữa.
Chuyển sang đua xe, cảm thấy chơi với mạng sống mới đủ kích thích.
Tôi lắc lắc ly nước: "Ồ, cái này à... xăm hồi học đại học."
Sợ cậu ta hứng thú với hình xăm, làm hư trẻ con.
Tôi lập tức bổ sung: "Tuổi trẻ không hiểu chuyện, thích làm màu, đau muốn chết, hối hận lắm rồi. Duyệt Tinh, đừng học theo tôi, ngoan nhé."
Cậu ta không nói gì.