RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 68

Văn Khâu mặc tây trang, thân hình cao gầy thẳng tắp, gương mặt tuyệt mỹ kinh diễm, khí chất xa cách cao nhã, thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người!

Mà ngay khoảnh khắc Kỷ Liêu nhìn thấy Văn Khâu, Văn Khâu dường như có cảm ứng, cũng đồng thời nhìn về phía Kỷ Liêu.

Mặt Kỷ Liêu “Bá” một tiếng đỏ lên.

Bước nhanh đi đến bên cạnh Văn Khâu, dưới ánh mắt của những người khác, Kỷ Liêu nhỏ giọng kêu một câu: “Văn tiên sinh, ngài sao lại đến?”

Văn Khâu nhếch môi cười nhạt: “Tôi đến thăm cậu.”

Kỷ Liêu: “……”

Từng có thời gian hai người ở chung, luôn là Văn Khâu chủ đạo hành động của họ, Kỷ Liêu nên làm gì, Văn Khâu ra lệnh rõ ràng.

Lúc này họ đã cắt đứt quan hệ, Kỷ Liêu không cần nghe theo sắp xếp của Khâu nữa, lại cảm thấy một trận m.ô.n.g lung không biết theo ai.

Văn Khâu cũng không nói lời nào.

Những người đi ngang qua tiếp tục ném ánh mắt tới.

Kỷ Liêu không chịu nổi nhiều sự chú ý như vậy, đành phải chủ động nói: “Văn tiên sinh có đói bụng không? Tôi vừa lúc đi ăn cơm, cùng nhau?”

“Được thôi.” Văn Khâu sảng khoái đồng ý, và hỏi lại: “Ngày thường cậu đi đâu ăn?”

Kỷ Liêu đã nhanh chóng tìm kiếm trong đầu những nhà hàng có môi trường tốt gần trường.

Cho nên chỉ coi như nói chuyện phiếm nói: “Ngày thường tôi ăn ở căn tin, tiện, rẻ.”

“À.” Văn Khâu gật đầu, “Vậy chúng ta đi căn tin đi.”

Kỷ Liêu: “À?”

Văn Khâu cùng cậu ăn căn tin? Đừng quá đáng!

________________________________________

Thử xem quả thật quá đáng.

Văn Khâu thật sự cùng cậu ngồi ở căn tin ăn cơm.

Văn Khâu tây trang giày da ngồi ở đó, làm căn tin trường học càng thêm đơn sơ, cũng lại một lần làm Kỷ Liêu cảm thấy rạng rỡ.

Vấn đề là người khác đã bắt đầu đánh giá.

Kỷ Liêu đã tê liệt.

Đối diện không nói gì không phải là biện pháp, Kỷ Liêu mua đồ ăn cho Văn Khâu, còn phải tìm lời để nói: “Văn tiên sinh buổi sáng ở trường học thuyết trình tuyên truyền!”

“Đúng vậy.” Văn Khâu vừa ăn vừa nói: “Sao cậu không đến?”

“Ách…” Kỷ Liêu theo bản năng muốn nói lời hay, nhưng nghĩ lại, họ đã không còn quan hệ, cậu không cần phải che đậy nữa.

Vì thế cậu dứt khoát bộc lộ bản tính: “Tôi không tính tìm việc, đời này cũng không muốn đi làm.”

“Thì ra là vậy.” Văn Khâu không hề để ý, thậm chí còn rất vừa lòng: “Vậy thì tốt. Tôi còn tưởng cậu không muốn gặp tôi.”

Kỷ Liêu: “…”

Có ý gì?

Thần kinh căng thẳng đối phó xong bữa cơm này, Kỷ Liêu luôn cảm thấy lời nói của Văn Khâu có ẩn ý.

Nhưng cậu cố tình không có cách nào hỏi.

Quá mệt mỏi.

Đưa xong mâm đồ ăn, Kỷ Liêu liền muốn kết thúc lần gặp mặt này.

“Văn tiên sinh, buổi chiều tôi còn có lớp, không tiễn ngài.”

Kỷ Liêu khách sáo có thừa, ý đuổi người rõ ràng.

Văn Khâu cũng không từ chối, thuận thế nói: “Được, hôm nào tôi lại đến thăm cậu.”

Kỷ Liêu: “?”

Rốt cuộc có ý gì a!

Thăm tôi làm gì a!

________________________________________

Văn Khâu đi nhanh gọn, Kỷ Liêu một mình hỗn loạn.

Buổi chiều cậu không có tiết học, Trần Tử Lê và Chu Vĩ cũng không có tiết học, vừa về đến ký túc xá, đôi mắt hai người liền sáng lên ánh sáng nhiều chuyện.

“Cái Alpha kia là ai!” Trần Tử Lê kêu to.

Kỷ Liêu không đoán ra ý đồ của Văn Khâu, đã kiệt sức, chỉ có thể qua loa với Trần Tử Lê: “Người quen thôi.”

“Người quen? Mày và chủ tịch tập đoàn Nghiêm thị là người quen?” Chu Vĩ cảm thán: “Kỷ Tiểu Liêu của chúng ta quả nhiên thâm tàng bất lộ a!”

“Khoan đã!” Trần Tử Lê đột nhiên hô to: “Tao hình như đã gặp cậu ta!”

Trần Tử Lê quay sang Kỷ Liêu, trừng lớn mắt nói: “Lần trước cái vé mày cho tao, bên cạnh chính là cậu ta! Kỷ Tiểu Liêu, cái vé mày cho tao, sẽ không phải là cậu ta cho mày đi! Cậu ta mời mày đi buổi biểu diễn sau đó mày không đi? Oa oa Kỷ Tiểu Liêu, mày lợi hại!”

“…” Kỷ Liêu dở khóc dở cười, xua tay vô lực nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, không có đâu. Tao và tổng giám đốc Nghiêm… chỉ là quen biết thôi.”

Cậu không muốn giải thích, cũng giải thích không rõ.

Văn Khâu đến thăm cậu, có lẽ chỉ là tiện đường.

Cũng là ngoài ý muốn.

Kỷ Liêu cố gắng bỏ qua những lời nói không rõ ràng của Văn Khâu.

Cậu thật sự không thể nghĩ nhiều.

Không ngờ cuộc sống bình tĩnh vẫn xảy ra biến hóa.

Kỳ nghỉ 5-1 kết thúc, buổi tối trở lại trường, khi Kỷ Liêu cùng Trần Tử Lê Chu Vĩ cùng đi ăn bữa sáng, Ôn Duệ cũng đi theo.

Vừa bưng mâm đồ ăn ngồi xuống, liền có Alpha chạy đến bàn Kỷ Liêu, cười ngây ngô muốn phương thức liên lạc của Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu sửng sốt một chút, không đợi cậu phản ứng lại, Ôn Duệ đã lên tiếng trước: “Không cho được đâu ha.”

Họ đều là Alpha, đối phương từ thị giác và tin tức tố cân nhắc một phen, bĩu môi liền đi.

Chu Vĩ tán thành nói: “Còn phải nói, Ôn Duệ so với tao mạnh hơn nhiều!”

Trần Tử Lê: “Alpha mạnh hơn mày chỗ nào cũng có chứ.”

Chu Vĩ gãi đầu cười ngây ngô, nói với Ôn Duệ: “Cậu xem ngày thường bọn Beta họ cứ bắt nạt tôi, về sau chúng ta 2:2, phải trị họ mới được.”

Ôn Duệ cười rạng rỡ: “Không đâu, tôi cảm thấy Beta rất đáng yêu. Tôi thích Beta.”

Không biết có phải ảo giác của Kỷ Liêu hay không, cậu luôn cảm thấy khi Ôn Duệ nói những lời này, đã nhìn cậu một cái.

Bất ngờ cũng còn chưa kết thúc.

Ngày hôm sau đi phòng học học, lại có Alpha đến gần xin kết bạn.

Kỷ Liêu uyển chuyển từ chối.

Ăn xong cơm trưa trở lại ký túc xá, Trần Tử Lê cho họ mỗi người một quả táo, vừa gặm táo vừa nói với Kỷ Liêu: “Kỷ Tiểu Liêu, tao đã hỏi thăm cho mày, đại khái biết sao rồi.”

Vòng giao hữu của Trần Tử Lê lớn hơn Kỷ Liêu nhiều, Kỷ Liêu không kịp phản ứng ra tình huống, Trần Tử Lê đã đi trước một bước ngửi thấy sự khác thường.

“Nói nói.” Chu Vĩ hứng thú bừng bừng ghé qua.

Trần Tử Lê không lập tức lên tiếng, mà nhìn về phía Kỷ Liêu trưng cầu ý kiến.

Kỷ Liêu gật đầu đồng ý, hắn mới nói: “Hôm đó,uhm, cái Alpha rất đẹp trai kia đến thăm mày, thân phận cậu ta không tầm thường, rất nhiều người muốn nhờ mày hỗ trợ bắc cầu một chút.”

“Tao đoán cũng là như vậy.”

Kỷ Liêu rất là tán đồng.

Chỉ có Ôn Duệ vẫn luôn lắng nghe lắc đầu nói: “Khẳng định cũng có người thật sự muốn làm quen với đàn anh chứ!”

Ba người đồng thời nhìn về phía Ôn Duệ, Ôn Duệ nhếch miệng cười, rất nghiêm túc nói: “Dù sao tôi cảm thấy mị lực cá nhân của đàn anh cũng rất lớn.”

“Phụt!” Kỷ Liêu không nhịn được, cười ra tiếng.

Ánh mắt trong trẻo của Ôn Duệ rõ ràng hoảng hốt: “Sao, cậu không tin à?”

Trần Tử Lê và Chu Vĩ nhìn trái nhìn phải, đều nhìn ra sự không thích hợp.

Nhưng Kỷ Liêu thu lại ý cười, chỉ là hơi hơi nhếch môi nói: “Tôi tin tôi tin, mị lực của tôi siêu lớn.”

Cậu thật sự có mị lực thì tốt rồi.

Văn Khâu liền còn sẽ đến thăm cậu.

 

 

back top