PHÚ NHỊ ĐẠI ĐI XEM BÓI, AI NGỜ THẦY BÓI LẠI LÀ CHỒNG TƯƠNG LAI

Chương 2

Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn nữa.

Tôi lật tung sạp của hắn, cặp tình nhân kia sợ hãi bỏ chạy.

“Bồi thường cho cái sạp rách nát của mày này.” Tôi rút từ ví ra mấy tờ tiền đỏ, đập vào mặt hắn, tiền rơi lả tả trên đất: “Nhớ quản cái miệng của mình cho tốt.”

Tôi không đợi hắn phản ứng, nắm tay bạn gái bỏ đi, không hề thấy niềm vui trong mắt hắn.

Đương nhiên tôi sẽ không ở bên cô bạn gái hiện tại lâu, nhưng càng không đời nào ở bên một người đàn ông.

Tôi không ghét đồng tính, nhưng tôi sợ đồng tính, sẽ không bao giờ trở thành đồng tính, huống chi là phát sinh quan hệ với đồng giới. Xu hướng tính dục của tôi còn thẳng hơn cả thép, thà gãy chứ không cong.

Về đến nhà, tôi thấy chị gái và vợ chị ấy đứng ở cửa, cả hai đều xách hành lý. Tôi nhướng mày: “Hai chị, lại chuẩn bị đi chơi đâu nữa? Cố gắng đi xa một chút, đỡ phải ở nhà ngày nào cũng đánh tôi tám lần.”

Chị tôi lắc đầu: “Nhà mình phá sản rồi, nợ một khoản tiền lớn.”

Tôi sững sờ: “Hả? Vậy, vậy hai người định bỏ trốn? Sao không thông báo trước cho tôi!”

Tôi định lao ngay vào phòng lấy đồ có giá trị, nhưng bị chị tôi kéo tay lại: “Có một ông trùm nói có thể giúp nhà họ Thẩm vực dậy.”

“Nhưng ông ta nhìn trúng một người trong nhà họ Thẩm, chỉ đích danh người đó phải làm vợ ông ta.”

Trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành: “Ai?”

“You.” (Em)

“Hả?”

Vợ chị tôi lặp lại: “Em, em phải làm vợ người ta rồi, chúc mừng nhé.”

 

back top