Tay Lâm Lạc Tinh bị thương, lại không muốn thuê hộ lý.
Tôi đành phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cậu ta.
Ăn phải có người đút.
Quần áo phải có người giúp cởi.
Tắm phải có người giúp.
Coi như là thực hiện triệt để ba chữ “cậu chủ” rồi.
Thậm chí thỉnh thoảng còn trêu ghẹo “hộ lý”.
Lúc đầu cậu ta kêu đau, tôi còn lo lắng.
Nhưng khi nghe Lâm Lạc Tinh nói, “Anh hôn tôi một cái là hết đau ngay.”
Tôi chỉ muốn cho cậu ta một cái tát.
Cuối cùng cũng đến ngày tháo chỉ.
Tôi hỏi bác sĩ, “Tay cậu ấy còn có thể phục hồi độ linh hoạt như trước không?”
Bác sĩ không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Khó, nhưng không phải là hoàn toàn không thể.”
“Phải chăm chỉ tập vật lý trị liệu.”
Nghe những lời nước đôi này, tôi chỉ cảm thấy trong dạ dày như có một cục băng trĩu xuống.
Nặng nề.
Thái độ của bản thân Lâm Lạc Tinh lại tốt hơn tôi nhiều.
“Đừng lo cho tôi. Chỉ là bị thương một bên tay, không phải tốt hơn so với việc anh ta dùng d.a.o đ.â.m anh sao?”
“Nhỡ đâu anh ta không kiểm soát được mà đ.â.m trúng chỗ hiểm thì sao?”
Tôi bật cười trong nước mắt, “Còn nói tôi là ‘não yêu đương’.”
“Cậu như vậy, cũng khá ‘não yêu đương’ đấy.”
Lâm Lạc Tinh nhún vai, “Chắc vậy.”
“Có lẽ, khi gặp được người mình thích, sẽ trở nên ngốc nghếch như cái kiểu mà bản thân mình từng thấy là ngu ngốc.”
(Hết Chính văn.)