PHÁT HIỆN BẠN TRAI LỪA DỐI, TÔI ĐƯỢC CÔNG TỬ NHÀ GIÀU TỎ TÌNH

Chương 22

Cuối tuần, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Kiều Kiều.”

Tôi mở to mắt, đứng dậy, “Lục Tầm?”

“Là anh.”

“Anh có chút chuyện muốn tìm em, chúng ta có thể gặp nhau một lát không?”

Tôi do dự một chút.

Thực ra tôi và Lục Tầm, đã không còn gì để nói nữa rồi.

Nhưng chuyện giữa chúng tôi quả thực cũng chưa giải quyết dứt khoát.

Cứ thế chấp nhận một mối quan hệ mới, tôi cũng không làm được.

Nghĩ đến đây, tôi vẫn quyết định đồng ý gặp Lục Tầm một lần.

Tốt nhất là lần cuối cùng.

Để có thể thanh toán hết mọi chuyện giữa chúng tôi.

Lục Tầm hẹn tôi đến một công viên hoang phế.

Hai tháng không gặp, Lục Tầm như biến thành một người khác.

Trước đây anh ấy, quần áo chỉnh tề, phong thái nho nhã.

Còn bây giờ, tóc tai bù xù, quần áo như đã lâu không thay, cả người trông như một kẻ lang thang.

“Sao anh lại thành ra thế này?”

“Kiều Kiều.” Lục Tầm muốn nắm lấy tay tôi, bị tôi nghiêng người tránh đi.

“Anh đến tìm em, là muốn vay em thêm chút tiền.”

“Người ở sòng bạc đòi anh phải trả tiền vào cuối tháng này, nếu không sẽ c.h.ặ.t t.a.y anh... nhưng anh thực sự hết tiền rồi. Kiều Kiều, chỉ có em mới giúp được anh.”

Tôi gần như không thể tin được.

“Những gì anh nợ tôi trước đây, tôi còn chưa đòi.”

“Anh còn dám hỏi tôi mượn tiền?”

“Anh nghĩ tôi có tiền sao?”

“Thẩm Kiều!” Lục Tầm nghiến răng nghiến lợi, “Anh rơi vào bước đường này, đều là vì Lâm Lạc Tinh.”

“Cậu ta không phải thích em sao? Cậu ta giàu có như vậy, sao có thể không cho em tiền?”

“Em ở bên cậu ta, rồi hỏi cậu ta xin tiền đưa cho anh là được rồi mà!”

Tôi ngây người nhìn Lục Tầm.

Người trước mặt.

Dáng vẻ điên cuồng, cứ như tôi chưa từng quen biết vậy.

“Sao anh lại... như thế này?”

“Anh còn là anh Lục nữa không?”

Lục Tầm cúi đầu, toàn thân run rẩy.

Ngước mắt lên.

Tôi thấy trong đôi mắt đỏ ngầu của anh ấy, đầy rẫy sự cố chấp.

Trong lúc tôi đứng sững tại chỗ, anh ấy giơ d.a.o lên, định đ.â.m vào tôi.

“Em đưa tiền cho anh!”

Giây tiếp theo.

Một mùi hương chanh nhàn nhạt bay tới.

Tôi thấy Lâm Lạc Tinh chắn trước mặt tôi.

Tay không, nắm lấy lưỡi d.a.o sắc bén.

Máu tươi chảy dọc theo chuôi d.a.o xuống.

Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

 

 

back top