“Này.”
“Thẩm Kiều, anh khóc khiến tôi bực mình.”
Tôi lấy giấy xì mũi, dùng sức ném vào thùng rác.
Phản công với giọng mũi nghẹt, “Vậy thì cậu cút ra ngoài đi!”
“Thất tình thì lấy tôi làm chỗ trút giận à? Thẩm Kiều, đúng là anh đấy.”
“Lẽ ra anh phải cảm ơn tôi mới đúng chứ? Giúp anh nhận ra một tên khốn.”
“Tôi thực sự không hiểu anh vì một tên khốn mà có thể khóc thành ra thế này.”
Cậu ta giúp tôi nhận ra một tên khốn lúc nào cơ.
Rõ ràng là thấy vui, thấy hay.
Chỉ là cảm giác mới lạ với món đồ chơi này chưa qua mà thôi.
Tôi không muốn nghe Lâm Lạc Tinh nói lời châm chọc nữa.
Tự mình chui cả người vào chăn, cuộn lại.
“Này.”
Lâm Lạc Tinh gọi một tiếng trên đầu tôi.
Giây tiếp theo, một vật lạnh lẽo được nhét vào.
“Đắp mắt đi, không thì ngày mai dậy xấu không tả nổi.”
“......”
“Anh đã chuyển cho Lục Tầm bao nhiêu tiền?”
Tôi đáp lại một cách nghèn nghẹt, “Năm sáu vạn gì đó, sao thế?”
“Không có gì.”
“Chỉ là thấy anh có chút đáng đời.”