Bối cảnh nơi Lục Tầm đang ở là một sòng bạc.
Xung quanh đều là các cô gái xinh đẹp vây quanh.
Và bản thân anh ấy lúc này mặt đỏ bừng, ôm một cô gái trong lòng, cười toe toét đến mang tai.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy bộ dạng này.
“Mẹ anh ta c.h.ế.t lâu rồi.”
“Tôi nhờ người điều tra, anh ta luôn đánh bạc ở sòng bạc này, lỗ rất nhiều tiền.”
“Trong đó, cũng bao gồm cả những khoản anh đã đưa cho anh ta.”
“Anh ta luôn lấy lý do mẹ bệnh để xin tiền anh, thực chất là để đi đánh bạc, cái loại người nát như thế mà anh cũng thích được sao?”
Tôi ngước mắt lên, “Vậy cậu lấy tư cách gì để điều tra anh ta.”
“Cái gì?”
“Cho dù anh ta là người nát, cậu cũng không phải người tốt.”
“Hả?!”
Lâm Lạc Tinh như phát điên, quay hai vòng tại chỗ.
Không thể tin được chỉ vào tôi, “Thẩm Kiều, lương tâm anh bị chó ăn rồi à?”
“Tôi đã bảo ‘não yêu đương’ là một căn bệnh, cần phải chữa trị mà!”
Tôi thu lại ảnh, không thèm để ý đến cậu ta.
Khoác áo khoác bước ra ngoài.
Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngón tay tê dại.
Ý nghĩ duy nhất còn vương vấn trong đầu là.
Phải tìm Lục Tầm, tự miệng hỏi anh ấy.
Rốt cuộc có phải là thật không.