Cả một buổi sáng.
Tôi và Lâm Lạc Tinh đánh nhau.
Từ trên giường đánh xuống sàn.
“Cái đồ thần kinh biến thái như cậu hiểu gì về tình yêu mà nói lung tung, không liên quan đến cậu!”
“Thẩm Kiều, ‘não yêu đương’ nên được đưa vào danh mục bảo hiểm y tế đi, loại bệnh nặng như anh nên được chữa trị sớm!”
“Thế bệnh thần kinh của cậu bao giờ chữa đây?”
“Nói vài lời thật lòng lại tự ái, nếu anh ta có chút thích anh, đã không để anh đưa hết tiền cho anh ta rồi.”
“Tôi thích đưa cho anh ta, liên quan gì đến cậu?”
Tôi mệt đến chết, thở hổn hển.
Cảm thấy còn mệt hơn cả tập mười bài nhảy.
Lâm Lạc Tinh mặt mũi hầm hầm.
Áo phông đắt tiền cũng bị xé rách tả tơi.
Tôi chột dạ quay mặt đi.
Sợ cậu ta mở miệng đòi tôi bồi thường.
Lâm Lạc Tinh khoanh tay, “Tôi lười chấp nhặt với anh.”
“Tôi chỉ không hiểu. Thẩm Kiều, rốt cuộc anh thích cái loại người như Lục Tầm ở điểm nào?”